
tiểu nha đầu mà nhỏ nhen cất vào trong túi thật tốt.
Phùng Ki mở mắt ra, lại
phát hiện tiểu nha đầu chu miệng thật cao trừng mắt nhìn anh, dư vị kích tình
còn chưa tản đi, hơi thở của tiểu nha đầu vẫn có chút dồn dập, lồng ngực phập
phồng, hai luồng trắng trẻo mềm mại, khi cao khi thấp nhấp nhô trong không khí,
tiểu nha đầu hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, từ cổ, rồi đến thân thể, đều nhiễm màu
hồng phấn, nhìn qua xinh đẹp vô cùng, chẳng qua rõ ràng có chút biểu tình không
hài lòng, có chút đả kích Phùng Ki.
Phùng Ki suy nghĩ, chẳng
lẽ vừa rồi chỉ có mình thống khoái, tiểu nha đầu không có... Đang lúc do dự,
tiểu nha đầu mở miệng hỏi: "Ki ca ca, anh không muốn em sinh cục cưng của
anh sao?"
Biểu tình của Manh Manh
trực tiếp lại rối rắm, lần đầu tiên Ki ca ca cũng là xuất ra bên ngoài, nếu
không chính là mang mũ (BCS), chẳng lẽ là không muốn
cô sinh cục cưng cho anh...
Ngày hôm qua Manh Manh
còn nghĩ là, nếu có thể lập tức gả cho Ki ca ca, hơn nữa còn sinh cục cưng, như
vậy sẽ không sợ cô nàng Thiệu Tình kia lại quyến rũ, dụ dỗ, dù sao không sợ bị
trộm chỉ sợ trộm để ý ...
Phùng Ki sao có thể đoán
được tâm tư nhỏ mọn quỷ dị này của cô, ngạc nhiên một chút, không khỏi nở nụ
cười, đem tiểu nha đầu ôm vào toilet, mở vòi hoa sen tắm rửa cho cô, tắm rửa
xong mới ôm cô vào phòng đặt lên trên giường xếp, kéo chăn đem cô bọc thực kín,
mới giải thích: "Tiểu nha đầu, em còn chưa đến hai mươi, còn đang học đại
học, hiện còn quá sớm để làm mẹ."
Manh
Manh dẩu dẩu môi: "Nhưng Ki ca ca đã rất lớn." Cô bày ra bộ dáng cô
vợ nhỏ hiền lành, vì nam nhân mà suy nghĩ, đem Phùng Ki chọc cười, Phùng Ki xoa
xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, Ki ca ca đã đợi em mười chín năm,
chẳng lẽ sợ phải đợi thêm vài năm nữa..."
Thời điểm Tiểu nha đầu
đem dồ đạc trong túi lấy ra nữa, Phùng Ki mới hiểu được vì sao túi của tiểu nha
đầu nặng như vậy, bên trong là từng túi từng túi dưa chua ép chân không, có hơn
mười túi, là đặc sản ở quê nhà anh.
Lúc Phùng Ki còn rất nhỏ,
là ở vùng núi Đông Bắc mà lớn lên, về sau lại cùng mẹ đến quân khu, trằn trọc
đi theo bộ đội đến các quân khu thành thị, bất kể là Tứ Xuyên, Thiểm Bắc, Hà
Bắc, Sơn Đông, các món ăn địa phương đều từng ăn qua, nhưng hương vị quê nhà
này, không thể thay thế, hơn nữa mẹ tích dưa chua, muốn để cho anh tìm được
hương vị trong trí nhớ.
Về sau lại tham gia quân
ngũ, phần lớn đều ăn ở căn tin, thật lâu cũng chưa thưởng thức hương vị quê
nhà, loại hương vị này liền giống như trí nhớ của anh, lúc nào cũng nhảy ra, sẽ
núp ở nơi không có người vụng trộm
hoài niệm.
Việc này anh chưa từng
cùng tiểu nha đầu đề cập qua, một lần cũng chưa nói, nhưng tiểu nha đầu lại
mang đến đây cho anh, những thứ này thực bình thường, nhưng tâm ý này, giống
như một chén canh gừng nóng hầm hập vào ngày đông lạnh, Phùng Ki thấy trong
lòng ấm lên, cảm giác nóng rát thậm chí cuồn cuộn đến hốc mắt, có một chút ê ẩm
bùng kên.
Manh Manh không phát hiện
Phùng Ki khác thường, tắm xong cũng không thay quần áo, phía dưới mặc quần lót
tứ giác của Phùng Ki, bên trên mặc áo sơ mi quân trang của anh, nhìn qua tựa
như đứa nhỏ len lén mặc quần áo người lớn, lại vô cùng đáng yêu, ngồi chồm hổm
trên mặt đất làm ra bộ dáng như người lớn, tay áo cuốn thật cao, lộ ra một cánh
tay thon dài như củ sen, liên tiếp lấy những thứ trong túi ra, miệng còn không
ngừng nói dài dòng: "Đây là dưa chua Ki ca ca thích ăn nhất, không phải
mua ở siêu thị đâu! Là dì tự tay làm, em nói với dì, em muốn ăn dưa chua dì
làm, dì liền làm cho em mấy ký, em còn đem theo một túi bột bánh trẻo, lát nữa,
em sẽ gói bánh trẻo cho Ki ca ca ăn với dưa chua..."
Manh Manh ngồi trên mặt
đất nói dài dòng nửa ngày, mới phát hiện Phùng Ki ở đối diện cũng chưa thốt một
lời, ngước cái đầu nhỏ lên muốn nhìn cho rõ, còn chưa ngước lên, đã bị một cái
ôm quen thuộc dùng sức kéo vào trong lòng.
Phùng Ki ôm tiểu nha đầu,
trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, ai nói tiểu nha đầu của anh không
có lương tâm, ai nói tiểu nha đầu của anh tuổi quá nhỏ không biết thương người,
tiểu nha đầu của anh là nha đầu đáng yêu nhất thiên hạ, cô gái nhỏ tuyệt nhất,
cô vợ bé nhỏ trong tương lai của anh.
Manh Manh kinh ngạc một
lúc lâu, tiện đà khanh khách nở nụ cười: "Ki ca ca anh không cần cảm động
như vậy, chỉ cần về sau anh vẫn đối đối xử tốt với em, là được." Phùng Ki
phì một tiếng nở nụ cười, há mồm cắn khuôn mặt trắng noãn mềm mại của cô một ngụm:
"Nói thật mạnh miệng, gói bánh trẻo, em làm được sao?"
Manh Manh chu miệng mặc
kệ : "Ai nói không được!" Lại có chút chột dạ nháy mắt mấy cái:
"Cái kia, tuy rằng em chưa từng làm, nhưng mà từng nhìn thấy bà nội và dì
gói rất nhiều lần, không phải rất khó, không phải là vuốt hai lớp bột dính vào
nhau là được sao, em thông minh như vậy, khẳng định không làm khó được em, cho
dù gói khó coi, Ki ca ca cũng sẽ không ghét bỏ thức ăn em làm có phải không, có
phải hay không..."
Phùng Ki dở khóc dở cười,
cô đúng là tiểu nha đầu giảo hoạt, cô còn chưa làm, đã nói k