
cái túi này nữa, các cô có định báo cảnh sát đến bắt tôi không? Hả? Có dám không?
Nhìn sắc mặt của Trịnh Tuyết Thành lúc này cùng với tờ hóa đơn bị xé nát, cô nhân viên kia sợ xanh mặt, mặc dù tức nhưng không dám nói năng gì, chỉ
biết giương mắt nhìn Trịnh Tuyết Thành kéo Giang Yến Ni ra khỏi cửa
hàng.
Vừa ra khỏi cửa hàng ấy, Giang Yến Ni đã giật tay ra khỏi
tay Trịnh Tuyết Thành, vội vàng chạy đến bên đường bắt một chiếc taxi.
Cô không muốn ngồi lên xe của anh ta, không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta, không muốn nghe anh ta nói.
Nhưng mà... nhưng mà... tâm
trạng của Giang Yến Ni thực sự rất sảng khoái! Cứ nhớ đến cái khuôn mặt
đáng ghét của nhân viên bán hàng kia là cô lại không nhịn được cười.
Hết cười lại thấy hận, Trịnh Tuyết Thành đúng là âm hồn không tan cứ bám riết lấy cô không tha.
Giang Yến Ni đã đoán đúng.
Ngày hôm sau, lúc Giang Yến Ni ra khỏi cửa, quả nhiên Trịnh Tuyết Thành đã
đứng chờ cô ở ngoài hành lang rồi. Cái hành lang tối đen do cái bóng đèn bị hỏng phủ lên người Trịnh Tuyết Thành một không khí nặng nề, trông
anh ta giống hệt như một con ma trong phim kinh dị.
Hôm nay cô đi siêu thị, vì vậy ăn mặc khá xoàng xĩnh, đội mũ đen và đi giày thể thao. Nhìn thấy Trịnh Tuyết Thành, cô vô cùng kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống
bộ quần áo của mình theo bản năng. Sau đó cô mới phát hiện ra mình đâu
cần lo lắng đến chuyện đó, bởi vì Trịnh Tuyết Thành đã không còn cái vẻ
oai phong như lúc ở cửa hàng túi hôm ấy nữa, bộ dạng của anh ta hôm nay
ít nhất cũng tầm thường hơn còn cả trăm lần.
Giang Yến Ni đã chuẩn bị sẵn sàng về tâm lí, cô thậm chí còn chẳng buồn nhìn con người này lấy một cái.
Thế nhưng đột nhiên cái bóng đèn hỏng lại nhấp nháy hai cái, sau đó bật sáng một cách rất vô duyên.
Thế là Giang Yến Ni nhìn thấy rõ những vết cào cấu ở trên cổ và trên mặt Trịnh Tuyết Thành.
Giang Yến Ni giật mình kinh ngạc. Lúc này Trịnh Tuyết Thành mới mở miệng:
- Anh chỉ là con hổ giấy, còn người ta là hổ thật. Nếu như không phải chạy nhanh thì anh đã bị đem hấp chín để ăn rồi!
Trịnh Tuyết Thành bước hai bước lại gần Giang Yến Ni, xác định cô không có ý
định bỏ chạy, anh ta mới chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô.
Anh ta cứ nắm tay cô như vậy, không hề tiến đến ôm cô, cũng không hề cầu
xin cô tha thứ. Nhưng nhìn cái bộ dạng tội nghiệp của Trịnh Tuyết Thành
giống hệt như một đứa trẻ con bị cướp mất đồ chơi, Giang Yến Ni chỉ biết thở dài.
Sau đó Trịnh Tuyết Thành mới ôm lấy Giang Yến Ni. Đương nhiên khi Giang Yến Ni phát hiện ra mình đã nằm gọn trong vòng tay của
Trịnh Tuyết Thành thì cô mới biết bộ xương suốt một thời gian cứng đơ ra của mình giờ đã mềm nhũn, mềm tới mức như muốn tan chảy.
Cô thật sự căm hận bản thân, rõ ràng đây chỉ là khổ nhục kế của gã đàn ông này, nói không chừng những vết cào ấy là tác phẩm của chính anh ta, ấy thế
mà cô chẳng muốn truy hỏi cho rõ ràng.
“Đấy, những kẻ đê tiện
thường cầu hòa bằng cách như vậy đấy! Vốn dĩ không muốn thế nhưng có
những chuyện chẳng thể điều khiển nổi mình”, Giang Yến Ni nghĩ bụng.
***
Cũng có cảm giác không điều khiển nổi mình không chỉ có Giang Yến Ni mà còn cả Đổng Du.
Đổng Du nóng lòng muốn có con. Thế nhưng trước khi lấy chồng, kinh nguyệt
của cô chẳng bao giờ đều đặn, ấy vậy mà sau khi lấy chồng, kinh nguyệt
của cô lại đều như rót nước, chuyện này khiến Đổng Du vô cùng buồn
phiền.
Bác Đạt Vĩ nói:
- Ai bảo em trước khi cưới cứ làm
bộ làm tịch, giả vờ thanh cao làm gì, rõ ràng là ngần ấy tuổi đầu rồi,
sắp chín nẫu đến nơi rồi mà còn không cho anh động vào, vì vậy nội tiết
rối loạn. Giờ âm dương điều hòa, đương nhiên là phải đều rồi!
Những điều Bác Đạt Vĩ nói khiến cho Đổng Du vừa tức vừa buồn cười. Cô không
hiểu sao việc giữ mình trước hôn nhân của mình trong mắt Bác Đạt Vĩ lại
trở thành “làm bộ thanh cao”. Nếu như không phải cô làm bộ thanh cao thì bây giờ có hậu quả thế nào còn chưa biết được.
Cũng may là Bác
Đạt Vĩ chỉ nói miệng thế thôi chứ anh ta chẳng phải là phường lưu manh,
chưa bao giờ anh ta cho rằng cô là quái vật khi không cho anh động vào
người trước khi lấy nhau và vẫn cưới cô, vì vậy Đổng Du không tính toán
với anh ta làm gì.
Cô bắt đầu âm thầm đến bệnh viện kiểm tra, bởi vì đột nhiên cô lại thấy sợ mình có thể sẽ vô sinh.
Thế nhưng hôm nay Đổng Du xin nghỉ làm, định đến bệnh viện kiểm tra lại
không thành. Bởi vì cô bác sĩ ấy ân cần nói với cô rằng những chuyện như thế này nên kiểm tra đàn ông trước. Kiểm tra đàn ông thì đơn giản hơn
nhiều, chi phí cũng rẻ hơn. Phải xác định là phía chồng không có vấn đề
gì mới kiểm tra người vợ. Phụ nữ làm kiểm tra phụ khoa về vấn đề này khó mà tránh khỏi bị thương, khá là đau đớn.
Lần này thì Đổng Du phiền não thật rồi. Muốn bảo Bác Đạt Vĩ đến đây kiểm tra chẳng khác nào giết anh ta cho xong.
Thế là cô đành tạm thời từ bỏ, chỉ hi vọng tháng sau, à không, tháng này có thể mang thai.
Ra khỏi bệnh viện, đi ngang qua cửa hàng quần áo trẻ em, Đổng Du lại không tự chủ được mình, liếc mắt nhìn vào bên trong, thậm chí còn muốn vào
hẳn bên trong nhìn c