
vàng lấy bóng đèn trong tay đưa cho anh. Anh nhận lấy bóng, bắt đầu lắp
vào. Đột nhiên điện thoại reo lên, trong căn phòng yên tĩnh mà tối om nghe cực kỳ
nhức óc.
“Nghe giúp tôi một chút.” Tống An Thần đứng trên đầu cô nói.
Nhất Thế lật đật mò tìm điện thoại trong áo khoác của anh, tiện thể liếc màn hình
điện thoại một cái. Ủa? Là La Lạc Thi sao?
Cô ấn nút nghe, đặt bên tai trả lời, “A lô?”
“Cô là ai? Tống An Thần đâu?” Đầu dây bên kia tỏ rõ không vui.
Nhất Thế liếc mắt nhìn Tống An Thần ở trên cao, thành thật đáp, “Anh ấy ở phía
trên tôi.”
“Cái gì? Các người đang… đang làm cái gì…” Đầu dây bên kia run rẩy, Nhất Thế
định trả lời cô ta, không ngờ “tút tút”, có chết không cơ chứ, điện thoại của Tống
An Thần hết pin.
Cô hết cách nhún vai, chung quanh đột nhiên bị đèn rọi sáng, bóng đèn đã thay
xong rồi. Ánh đèn chiếu lên mặt Tống An Thần, có thể nhìn thấy vẻ mặt sâu xa khó
hiểu của anh một cách rõ ràng, chậm rãi leo xuống, mỉm cười nhìn cô đầy ẩn ý,
“Vừa rồi ai gọi điện thoại vậy?”
“La Lạc Thi.”
“Ồ? Thế nên tôi mới ở trên em?” Tống An Thần cười cười nhìn cô chòng chọc.
Nhất Thế bị nụ cười này của anh giữ chặt, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình nói
chuyện mờ ám cỡ nào. Cô há hốc miệng, ngập ngừng: “Thật ra… ý tôi là anh leo ở
phía trên tôi.”
Cô lại bắt đầu nói năng lộn xộn. Cô nghiến răng, không biết nên nói thế nào mới
được. Tống An Thần chẳng mấy khi cảm thấy tâm tình vui vẻ thế này, mỉm cười
cho qua, cầm lấy áo và điện thoại trong tay cô, hỏi: “Em có đồ sạc pin không?”
“Có.” Nhất Thế chạy vào phòng lấy đồ sạc đưa cho anh, may mà cùng một kiểu.
Tống An Thần cắm điện, khởi động lại điện thoại, một loạt tiếng báo tin nhắn đến
dồn dập. Nhất Thế chớp mắt, điện thoại tắt còn chưa đến mười phút mà, tin nhắn
nhiều như vậy? Thật đúng là vội. Cô lẩm bẩm một tiếng, chỉ thấy Tống An Thần
mở xem từng tin một xong bấm điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng con gái.
Tống An Thần nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Nhất Thế, cười
như không cười.
“Lúc đó, quả thật tôi ở phía trên.” Tống An Thần mỉm cười nhìn Nhất Thế, trong
mắt mang theo ái muội mập mờ, Nhất Thế thẹn hết chỗ nói, không mở miệng được
tiếng nào.
“Chị nghĩ nhiều rồi, không phải bọn tôi bận quá,” Tống An Thần dừng một chút,
“Cô ấy không ngắt, là điện thoại hết pin.”
Nhất Thế hết biết nói gì, bà cô này nghĩ nhiều quá đấy.
“Ừ, biết rồi.” Tống An Thần ngắt điện thoại, đột ngột đứng dậy, “Tôi đi về trước
đây.”
“Hả, anh không ăn cơm à?” Nhất Thế buột miệng, không nghĩ câu này có mang
theo mấy phần ý muốn giữ khách. Tống An Thần hơi nheo mắt, có vẻ hứng thú với
phản ứng này của Nhất Thế, khom người nhìn cô, “Giữ tôi?”
“Không có.” Nhất Thế nghiêng người muốn đứng dậy, đột nhiên bị anh vây chặt,
giữ cô trên sofa, Nhất Thế trợn mắt, “Anh làm gì thế?”
“Chị Diệp, tôi không cho phép chị yêu đương nữa.” Khuôn mặt anh hơi thả lỏng,
ánh mắt thân mật mà cô đã từng quen, dường như trở lại trước đây, anh lúc nào
cũng chiều chuộng cô.
Nhất Thế nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Vì sao?” Cô đột nhiên run rẩy, nghẹn
ngào.
“Khó chịu, tôi rất khó chịu.” Tống An Thần cau mày, “Em hiểu không?”
Anh khó chịu gì chứ? Cô không hiểu. Cô cắn răng, “Vậy anh yêu đương đi, tôi
nhường.” Lý do duy nhất cô nghĩ được đó là, cô rõ ràng là tội nhân, vì sao phải
nhường cho cô? Tuy lý do này rất ấu trĩ nhưng cô chỉ nghĩ ra được thế.
Tống An Thần nghe cô nói thế thì cười, nụ cười hư không, cô chưa từng thấy anh
như thế bao giờ.
“Nếu anh nói là anh ghen tị thì sao?” Tống An Thần nâng cằm cô lên, đôi môi nóng
ấm phủ lên mặt cô, hơi thở nóng rực xuyên qua mọi dây thần kinh của cô, cô không
khỏi run rẩy, không dám tin những gì mình nghe thấy.
“Anh đừng đùa nữa.” Nhất Thế ngoảnh mặt đi, cố sức bình tĩnh lại. Nhưng không
ngờ anh lật tay túm cô lại, không cho cô trốn tránh, còn trịnh trọng hỏi lại: “Em cho
rằng anh là người bình tĩnh sao?”
Cô chưa kịp phản ứng, anh đã nhẹ nhàng cắn môi cô, từng chút từng chút một, khơi
tình đốt lửa nhưng lại có chừng có mực. Hai cánh tay Nhất Thế không biết để đâu
hơi run run, vốn định đẩy anh ra cuối cùng không biết vì sao lại vòng lên cổ anh.
Tống An Thần đoán được Nhất Thế ngầm cho phép hành vi của mình, môi cong lên
cười nhợt nhạt, “Em dụ dỗ anh?”
Cô lập tức buông tay ra, muốn đẩy anh lại bị hai tay anh giữ chặt. Anh cười nói:
“Đáng tiếc tối nay không được, anh có việc rồi.” Anh thong thả đứng dậy, chỉnh lại
quần áo nhăn nhúm của mình, “Thiếu anh một bữa cơm.” Anh nheo mắt lại.
Nhất Thế trợn mắt, “Biết rồi.” Mỗi lần anh nheo mắt, hoàn toàn là uy hiếp người ta,
cứ như không làm theo lời anh, anh sẽ không khách sáo. Tống An Thần thỏa mãn
gật đầu, cầm điện thoại lên chuẩn bị đi.
Nhất Thế đưa mắt nhìn anh ra cửa, đột nhiên phát hiện lúc nãy mình quá chủ động
rồi, hoàn toàn không giống mình. Mặt cô nóng ran, khóc không ra nước mắt, nhất
định Tống An Thần đang cười cô, háo sắc ơi háo sắc…
Cô che mặt ngã ngồi xuống sofa, mặt nóng bừng bừng, “hết hồn” nhớ lại màn vừa
rồi, ánh mắt vô tình