Polly po-cket
Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324502

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

như vậy

- Ai xấu hổ gì với anh

Hạ Bồi tức giận giật lấy khăn giấy, tự mình lau

- Cũng đúng, em chắc chắn là đã xem rồi, đến tuổi này rồi còn gì.

Đáng tiếc anh em mình bây giờ đều là hổ xuống đồng bằng, nếu còn ở trấn

S, anh đưa em đi uống rượu, còn có tiếp viên xinh đẹp nữa

- Anh tỉnh lại đi, ở trấn S rõ ràng toàn bị người ta đánh đấm, còn bốc phét cái gì mà ăn uống no nê.

Hạ Bồi hoàn toàn biết rõ chuyện của Hạ Sinh nên không tin:

- Còn nữa, tôi không giống anh đâu, cái gì mà đi xem mấy thứ linh tinh đó chứ

Hạ Sinh không để ý đến lời này của cậu, lại la lớn:

- Gì chứ, anh vừa mới nói “hổ xuống đồng bằng”, là thành ngữ đó, đúng không? Thì ra anh cũng có chút văn hóa, mẹ nó!

Hạ Bồi đen mặt, đang định mặc kệ anh ta thì lại nghe Hạ Sinh nói:

- Sao cso thể, chắc chắn là em còn xem nhiều hơn anh. Người ta

còn phải xem lén, sao như em được, tùy tiện tìm vài người rồi xem qua

đầu óc người ta, thần không biết quỷ không hay.

Người này chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bồi đang định mở miệng thì Hạ Sinh đột nhiên lại cảm khái:

- Mẹ nó, nếu anh có bản lĩnh này thì tốt quá, bao nhiêu trò hay

cũng được xem, nhìn két sắt chẳng cần mở miệng hỏi mật mã, cứ thế mà lấy được tiền, quá sung sướng

Nửa đầu tiên Hạ Sinh nói Hạ Bồi còn định cãi lại nhưng đến phần sau

thì Hạ Bồi chẳng thèm nói gì nữa, nghiêm mặt quay đầu qua một bên, không muốn để ý đến anh ta nữa

Hạ Sinh dùng khuỷu tay huých cậu:

- Sao thế, không xem thì không xem, giận gì chứ?

- Tâm ngữ giả không xấu xa như anh nghĩ, tôi không dùng năng lực

này để làm chuyện xấu xa, tôi chưa bao giờ muốn trộm tiền của ai cả

Hạ Bồi nói rất chính nghĩa, quả thực cậu chưa bao giờ muốn dùng bản

lĩnh này để đi ăn trộm. Cậu chỉ thích nghe lén suy nghĩ của người khác

về mình, cậu rất để ý đến ánh mắt của mọi người.

Hạ Sinh mếu máo:

- Chẳng phải anh chỉ tự nói mình thôi sao, đâu có nói em. Mọi

người đều lợi hại, đều có bản lĩnh, đều là đại anh hùng. Anh chỉ là đi

dọn toilet cho anh hùng, được chưa!

Anh ta cầm đầu vịt, cắn cắn rồi lại cao hứng nói:

- Nhưng mà nghĩ lại anh cũng rất uy phong, anh là do chính Tiểu ma vương tuyển vào công ty đó, lại có em trai là tâm ngữ giả, chúng ta

cùng nhau bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới. Quá con mẹ nó hào hùng.

Trong trấn S có ai oai phong bằng anh

Anh ta vươn tay định vỗ vai Hạ Bồi nhưng nhìn bàn tay toàn dầu mỡ thì lại rụt về:

- Em trai, anh tự hào vì em!

Hạ Bồi bị những lời này của Hạ Sinh mà có chút cao hứng. Bảo vệ trái

đất, bảo vệ thế giới, tuy rằng Hạ Sinh rất ngây thơ nhưng đó chính là

chuyện Hạ Bồi muốn làm. Nếu cậu có thể trở thành anh hùng thì còn ai dám khinh thường cậu.

- Em trai, vậy suy nghĩ của ai em cũng có thể thấy rõ ràng sao?

Sao còn phải nhờ cảnh sát thẩm vấn gì nữa, cứ đưa em đến, bọn tội phạm

sao có thể giữ bí mật gì

Hạ Bồi có chút kiêu ngạo nói:

- Chuyện này tôi làm vài lần rồi!

Hạ Sinh hứng thú:

- Thế thì quá là lợi hại. Vậy có phải Boss coi em như bảo bối nên mới bảo vệ em ở đây như anh không

- Anh là đi dọn toilet, tôi không như anh…

Hạ Bồi đang nói, bỗng nhiên có một chuyện lóe qua đầu cậu. Hạ Sinh

nói đúng, cậu gặp nguy hiểm, lúc trước cậu bối rối nên không nghĩ cẩn

thận xem tại sao lại thế, nhưng giờ lại có thể nắm bắt được một số điểm

quan trọng.

- Hạ Sinh, hôm nay anh có nhìn thấy hội trưởng Phùng không? Ông ấy đi với ai?

Hạ Sinh còn chưa trả lời thì Hạ Bồi đã đứng lên, đi qua đi lại trong phòng:

- Anh không cần nói, tôi biết rồi

Hạ Sinh há hốc miệng sửng sốt, mãi mới phản ứng lại, Hạ Bồi hỏi xong

thì cũng lấy ngay được đáp án trong đầu anh ta. Anh ta khó chịu:

- Gì chứ, vừa mới nói là hỏi, em dùng anh để luyện tập đấy à, hỏi

rồi không cho trả lời, làm anh nghẹn uất, khó chịu quá. Anh không muốn

nghe lời em, anh sẽ trả lời. Hôm nay lúc chiều anh thấy ông ấy và Tiểu

Mễ cùng về công ty, còn đến chỗ phòng chứa vật chứng xem tủ bảo hiểm gì

đó, hai người ở đó hồi lâu. Lúc ấy anh có nhìn thấy.

Hạ Bồi mặc kệ Hạ Sinh, cậu chỉ chậm rãi đi qua đi lại, có vẻ tâm sự

nặng nề. Hạ Sinh ngậm miệng, nhìn theo từng bước chân của cậu, vừa định

mở miệng hỏi có chuyện gì thì đột nhiên Hạ Bồi lại hỏi:

- Hạ Sinh, tôi có thể tin anh không?

Hạ Sinh ưỡn ngực:

- Đương nhiên, Hạ Sinh này cả người đều là khuyết điểm, chỉ có một ưu điểm chính là trọng nghĩa khí. Anh tuyệt đối sẽ không bán đứng bạn

bè. Không đúng, em là anh em của anh, anh tuyệt đối không bán đứng anh

em.

Hạ Bồi theo dõi Hạ Sinh, tìm tòi suy nghĩ của anh ta, biết anh ta nói thật. Giờ cậu chẳng có cách nào, chỉ đành phó mặc cho Hạ Sinh:

- Hạ Sinh, tôi có một bí mật không nói cho ai, việc này tôi giao cho anh, anh nhất định phải giữ kín bí mật.

Hạ Sinh nghe những lời này mà lo lắng nhưng cảm giác được tin cậy,

dựa dẫm khiến anh vui mừng. Anh ta chẳng hỏi là chuyện gì mà đã gật đầu

lia lịa. Hạ Bồi nói:

- Tôi vốn có người thầy siêu năng lực, 11 năm trước ông ấy bị mất

tích, một thời gian trước liên lạc lại với tôi, nói rằng ông bị một tổ

chức tội phạm bắt đi. Giờ ông ấy có cơ hội liên lạc với bên ngoài nên

bảo tôi giú