
hầy có bảo anh rằng chỉ cần tập luyện nhiều là được. Nhưng anh không muốn luyện, anh chỉ cần không nghe được tạp âm, không
để người khác nghe được suy nghĩ của mình là được
Nghiêm Cẩn chẳng quan tâm cậu ta có luyện hay không, cậu chỉ lo lắng
cho rùa con. Không có tâm ngữ giả nào là con gái vậy chắc chắn không gặp mẹ của rùa con. Rùa con luôn nói em ấy nhớ mẹ, Nghiêm Cẩn cũng muốn
nhanh chóng tìm mẹ cho em, quan trọng nhất là, mẹ của rùa con cũng là
một người đọc suy nghĩ, chắc chắn cô ấy biết một việc.
Buổi tối, Nghiêm Cẩn như thường lệ lén đi gọi điện thoại cho Mai Côi. Lần này cậu nhóc lẻn vào phòng hiệu trưởng, không ngờ bị Tất Mặc Kỳ tóm gáy
- Chú đã cố ý không khóa cửa thì cháu không nên trèo cửa sổ vào. Cha cháu biết bản lĩnh của cháu rồi.
Nghiêm Cẩn vừa vào phòng đã nghe tiếng của dượng. Nghiêm Cẩn biết chuyện bại lộ, vội cười, nhào tới ôm Tất Mặc Kì làm nũng:
- Dượng, dượng biết để cửa cho con sao, dượng đối tốt với con quá. Hay là dượng cho con mượn di động luôn, con càng tiện (Má ơi, quỷ
trơ tráo)
Tất Mặc Kì kéo ót cậu:
- Tiểu tử này, cho tí màu thì định mở phường nhuộm đấy à.
Cháu không thể an phận chút sao, hôm nay cha cháu hỏi thăm cháu đấy
- Có phải cha cháu hỏi cháu có gây sự ở trường không ạ?
- Không phải, cha cháu hỏi ở trường cháu làm chuyện xấu gì, có gây họa không, có cần đến thăm cháu không?
Biết con không ai bằng cha, Nghiêm Lạc biết muốn Nghiêm Cẩn ngoan
ngoãn là không thể nào, chỉ là không hiểu cậu nhóc đã gây phiền phức gì.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy cha sẽ đến thăm thì hơi cứng người. Tất Mặc Kỳ lại nói:
- Cháu yên tâm, dượng sẽ không nói ngày đầu cháu đến trước đã trộm điện thoại của người ta rồi lại làm hỏng, cũng sẽ không nói tối
nào cháu cũng đi gọi trộm điện thoại, cũng không nói cháu làm đồ ăn của
Huyết tộc biến thành nước, đương nhiên còn cả chuyện cháu nhân lúc người ta đi học, lẻn vào kí túc xá của lớp trên phá hoại giường ngủ, còn cả
chuyện đổi hết vũ khí trong sân huấn luyện cũng không nói.
Nghiêm Cẩn vừa nghe vừa cười, hai tuần này cậu ngoài việc đi kết bạn, mở rộng phạm vi cũng gây không ít chuyện. Giờ nghe qua, cảm giác thật
thành công. Chỉ không ngờ, nhất cử nhất động của mình đều bị người khác
thấy rõ.
- Báo cáo thầy hiệu trưởng, con có chuyện muốn nói!
- Nói cái gì cũng vô dụng, lần này dượng không nói cho cha
con, cho con một cơ hội sửa đổi, lần sau còn tái phạm dượng mời cha con
đến uống trà.
- Thầy hiệu trưởng, trong tâm lý học giáo dục nói, phải biết
kích thích lòng hiếu kì của trẻ nhỏ. Những việc con làm chỉ là tò mò mà
thôi. Người của huyết tộc nói bọn họ tiến hóa rất nhiều nên con muốn xem xem nước lã với máu có phải là như nhau với bọn họ không. Nếu vũ khí
trong sân huấn luyện biến mất, thầy giáo sẽ dạy mọi người cái gì con
cũng muốn biết. Còn nữa, những anh khóa trên coi thường bọn con nhỏ
tuổi, nếu đánh nhau các thầy cô biết thì rất phiền, con chỉ dùng cách
của người trưởng thành giải quyết
- Người trưởng thành sẽ dùng cách phá hoại giường ngủ của người ta?
Tất Mặc Kỳ ngồi trên sofa thở dài:
- Tiểu ma vương à, cháu có thiên phú dị bẩm nhưng lại toàn làm chuyện ấu trĩ
Anh chuyển đề tài về việc trước mắt:
- Cháu nói xem, ở trường rõ ràng có phòng điện thoại, các học sinh đều đến đó gọi điện, sao tối cháu toàn vào phòng giám hiệu gọi
trộm.
- Ở đó đông người, xếp hàng lâu lắm.
- Vậy ban ngày cháu đến văn phòng gọi nhờ, ai lại không cho cháu mượn?
- Ban ngày cháu bận lắm.
- Bận cái đầu cháu, có phải ban ngày Tiểu Mai Côi đi học không nhận được điện thoại.
- Dượng à, dượng biết là được rồi. Cháu chỉ gọi điện thoại, không làm chuyện gì xấu cả.
Nghiêm Cẩn mặt dày cười hì hì, thấy Tất Mặc Kỳ nhân nhượng thì lại lấn lướt:
- Dượng, cháu muốn thương lượng chuyện đúng đắn với dượng.
Tất Mặc Kỳ nhìn cậu một cái không nói gì. Nghiêm Cẩn nhào lên sofa lắc lắc tay anh:
- Dượng, những thầy giáo này đều không được, nhiều thứ cháu
đã biết rồi, trước kia cha cháu đã từng dạy. Giờ không có cha, dượng tự
dạy cháu đi.
Tất Mặc Kỳ dương dương tự đắc, Tiểu ma vương hiếu học vậy sao, có chút quỷ dị à nha:
- Vậy cháu muốn học gì?
- Á, từ đơn giản đi, cháu muốn học thuật di chuyển nhanh hoặc không thì dạy cháu thuật triệu hồi đi.
Tất Mặc Kỳ vuốt cằm:
- Cháu muốn lúc cha cháu đánh cháu thì trốn nhanh? Triệu hồi mẹ cháu đến cứu mạng?
- Sao có thể?
Nghiêm Cẩn thông minh chớp mắt:
- Bản lĩnh của cha cháu như vậy cháu trốn sao được. Cháu chỉ
là muốn khi gặp người xấu đánh không lại thì chạy trốn thôi, khi cần thì triệu hồi cha tới cứu. Hai chiêu này có vẻ rất hữu dụng.
- Được rồi, tuy rằng cảm thấy không có mấy khả năng xảy ra
việc này nhưng lí do cũng hợp lý. Cha cháu hôm nay cũng nói về vấn đề
này, cháu không giống những đứa trẻ bình thường, những bài học trên lớp
với cháu mà nói quá đơn giản. Từ tuần sau, buổi tối dượng và cha cháu sẽ thay phiên kèm riêng cho cháu
- Ây, dượng ơi, cha cháu còn phải ở bên vợ thủ thỉ, dượng dạy cháu là được rồi, đừng phiền cha cháu.
Tất Mặc Kỳ nhịn cười trừng mắt:
- Cha cháu cần bên vợ thì