
hông thể bảo họ là những người ăn no vác nặng.
Cải đạp xe đi trên đường cái, nhìn ngớp ra chỗ người đang làm. Hình như đang
vượt nền hay sao, thấy rất đông tay mai, tay cuốc như kiêu đào ao hồ lấy đất
cát dâng nền. Cải đi qua chỉ nhìn ngớp ra, chứ không dừng xe. Nhưng mới đi qua
được một quãng, bỗng nghe tiếng người gọi:
- Bác Cải ơi, bác Cải!
Cải dừng xe, quay lại. Lận từ chỗ đám người khuân vác đất
hớt hải chạy ra đường cái, vừa nói vừa thở, nhưng đã đổi cách xưng hô:
- Bí thư mới xuống ạ. Mời bí thư vào nhà bác Thuật em đây
uống chén nước đã. Rồi bí thư có chỉ thị gì thì em với bác Thuật em xin lĩnh
hội luôn, chứ cụ Sa, chắc bí thư cũng biết rồi, còn yếu lắm, đã làm việc được
đâu. Mọi công việc của đảng uỷ, chính quyền giờ chỉ mỗi bác Thuật em giải quyết
thôi ạ.
Cải làm như không biết cái chỗ đám người đông đông kia là
thế nào, vừa dong xe đi sóng hàng với Lận, vừa hỏi:
- Hợp tác xã định xây dựng công trình gì ở đấy, mà chủ nhiệm
lại phải ra tận nơi trực tiếp chỉ đạo thế?
Lận đang đi chợt như bước hẫng, tụt lại vài nhịp chân. Cải
thấy thế cũng bước chậm lại, chờ Lận lên kịp mới lại nói, như để Lận đỡ ngượng:
- Chắc là mới tạo mặt bằng, chứ cũng chưa có ý định xây dựng
công trình gì hả? Thế là phải. Giữa lúc đói kém, rở rói ra làm gì cho bàn dân
thiên hạ eo xèo. Hẩng tập trung lo cho dân qua kỳ giáp hạt đi đã!
- Dạ, dạ dạ…!
Lận chỉ há hốc mồm, bật ra rặt một từ ấy. Bởi Lận, và cả ông
anh túc trí đa mưu nữa, có lẽ cũng chưa tính tới cái nước pháo chọc nách bất
ngờ này. Thế nên, Lận chỉ ư hừ mong rút ngắn quãng đường từ chỗ cây đa đầu làng
về tới nhà ông anh. Một khi tới nhà rồi thì mọi việc ứng phó thế nào đã có ông
anh Thuật chèo chống, đâu vào đấy hết. Thế mới không lo thất thố điều gì. Không
những không lo thất thố, mà thực, cũng không còn cách gì hơn, bởi một việc đại
sự như xây dựng công trình sinh phần gia tộc, cái đầu củ chuối của Lận làm sao
có thể tính hết mọi kẽ, mà chả ư hừ cho qua chuyện. Cải cũng nghĩ câu nói của
mình làm Lận khó bắt lời, liền lảng sang chuyện khác, với cách xưng hô cởi mở,
thân tình hơn:
- Dưới này các cậu cử những ai đi mua sắn?
Quả nhiên, Lận đã có phần thanh thoát, liến láu:
- Chúng em cử ba người, do anh Điền làm trưởng đoàn. Đi cũng
được mươi hôm rồi, nhưng chưa thấy tin tức gì. Hôm qua bên Tiên Tiến cũng đi
Bắc Cạn mua sắn về, bác Thuật em cho người sang hỏi, họ bảo không gặp đoàn Tiên
Trung đâu.
Cải nghe bỗng thấy lo lo, vội hỏi:
- Trong ba người đi, có ai thông thuộc đất Bắc Cạn, hay có
quen biết ai ở trên ấy không?
- Có thì chỉ có bác Liểu, cũng một hai lần cửa hàng mua bán
đi miền ngược mua sắn về bán cho dân. Chứ anh Điền chắc là chưa lên đấy bao
giờ.
Hai người vừa chuyện, vừa không nén được sự mong ngóng đợi
chờ. Nhưng đã đến lối ngõ vào nhà Thuật. Trong khi Lận săng sái bước qua cánh
cổng gỗ vào sân oang oang gọi ông anh trưởng, thì Cải dừng xe trước hai bức
tường cổng xây cao to như cổng làng, bên trên cuốn hình bán nguyệt, hai bên đắp
hai con rồng châu đầu nhìn vào, không biết là mặt trời hay bông sen, trái bưởi
mà chỉ thấy rực lên màu đỏ thẫm màu tiết đỉa. Cải đang ngước nhìn hai con rồng
chầu, đoán già đoán non, thì nghe tiếng bước chân lịch bịch trên sân gạch và
tiếng người nói, giọng rin rít như bật hơi qua kẽ răng:
- Thật chả mấy khi rồng đến nhà tôm thế này. Mời bí thư vào
trong nhà. Chú
Lận, dong xe đạp của bác Cải vào nhà ngang cho khỏi nắng. Ôi
giời, anh em các ông gặp nhau ở đâu mà quý hoá thế này!
Thuật vừa nói vừa săng sái dẫn Cải vào nhà. Có lẽ từ khi về
huyện, mãi hôm nay Cải mới có dịp bước chân qua cổng nhà chủ tịch xã Tiên
Trung.
Quả như lời đồn. Dinh cơ nhà Thuật khang trang, bề thế vào
loại nhất nhì huyện này, chứ không khác. Không xây kiểu nhà tầng leo trèo mỏi
chân, lại mùa màng được hạt thóc, củ khoai khuân lên vác xuống đú chết, nhà
Thuật làm đặc kiểu các cụ ngày xưa, nhà hình gọng bừa, hay như ngày nay các nhà
kiến trúc sính chữ vẫn nói là hình chữ u. Giữa là nhà trên quay hướng nam, rộng
năm gian, hai đầu đông tây là hai cái buồng làm phòng ngủ kín đáo và ấm cúng.
Gian chính giữa là bàn thờ gia tộc, bên ngoài, thay vào chỗ ngày xưa các cụ
thường kê bộ sập gụ nổi màu mận, thì nay kê bộ bàn ghế sa lông đóng bằng loại
gỗ lát nổi vân hoa, mà bạn đọc đã thấy khi Thuật ngồi chờ vợ đi sang gọi Lận
vào để bàn việc thả Điền và ông Tinh, cùng mấy người làng Phương Lưu, đang bị
Lận bắt gian ngoài trụ sở xã. Hai gian bên thì, một phía tây kê chiếc giường ba
xà, còn phía đông kê chiếc bàn quay mặt ra cửa sổ ngoài vồng và đặt một chiếc
ghế tựa, hẳn là chỗ để Thuật đọc tài liệu, báo chí và ký giấy tờ mỗi khi có
người đến tận nhà xin chủ tịch xã chữ ký đơn từ gì chăng. Còn nhà dưới, nối với
nhà trên theo hình gọng bừa, là hai dẫy nhà ngang, phía tay phải, nhìn từ nhà
trên xuống, một gian buồng theo đúng nghĩa của nó để thóc gạo, hòm xiểng, ra
khoá vào mở, người ngoài không thể tự tiện dòm dỏ; tiếp đến là gian dành cho
con cái nghỉ ngơi, cũng khá rộng và thoáng mát. Dẫy nhà nga