
nh, chan chứa như nước hồ thu. – Lãnh Tử Thần, cảm ơn anh.
- Cảm ơn tôi làm gì? – Lãnh Tử Thần thấy vui, lườm yêu cô. – Cảm ơn tôi mời em ăn chân giò hả!
- Cảm ơn anh đã giúp em suốt nửa năm học vừa rồi. – Cô cắn môi, vẻ thẹn thùng. – Lãnh Tử Thần, anh đối với em rất tốt, có lẽ chính anh cũng không cảm nhận được, phải không? Nhưng em thì ghi nhớ hết trong lòng.
Lãnh Tử Thần bắt chéo hai tay che mặt không nhìn cô, anh đối với cô tốt thế nào chẳng lẽ chính anh không biết, chẳng lẽ cô chẳng bao giờ hiểu trái tim anh! Đúng là đồ ngốc. Chẳng lẽ anh chỉ được coi là một chàng công tử nhà giàu tốt bụng! Ngoài mẹ và em gái, anh đã bao giờ để tâm tới cô gái nào đâu, mà với cô anh không cảm nhận được! Nghĩ đến đây, anh bất giác cảm thấy nôn nao buồn, gắng gượng nuốt miếng ăn dở, anh nghiến răng cười đau khổ:
- Đừng khách sáo, em là bạn của anh mà.
- Nhưng em biết em không phải như vậy. – Cô cúi đầu. – Anh đã phải tiêu tốn không ít tiền vì em, sau này đừng làm thế nữa, em làm sao trả lại anh được. – Nói rồi, cô lấy chiếc điện thoại di động ra đặt trên bàn, đẩy về trước mặt anh.
Lãnh Tử Thần cảm thấy trống rỗng, đoán điều cô sẽ nói tiếp, vẻ mặt gượng cười không nổi. Anh sa sầm nét mặt, cúi đầu ăn tiếp. Dao ăn và dĩa phát ra tiếng leng keng, anh là người được giáo dục chu đáo, ăn rất ít khi làm phát ra tiếng động.
Lâm Ấu Hỷ im lặng nhìn anh ăn hết bữa rồi mới nói:
- Bữa này em mời được không? Sang năm anh đi làm rồi, không tới trường nữa, mình sẽ không gặp nhau nữa phải không? Như thế… rất tốt…
- Lâm Ấu Hỷ! – Lãnh Tử Thần ngẩng phắt lên phát to, tay dằn mạnh lên bàn, ánh mắt tóe lửa, khách ăn chung quanh và nhân viên đều kinh hãi quay lại nhìn. Thấy người nổi giận là Lãnh Tử Thần thì ai nấy đều chững lại, không dám can thiệp.
Lâm Ấu Hỷ vẫn mỉm cười, dường như cô chẳng sợ hãi chút nào, ánh mắt chan chứa nhìn anh. Mấy phút sau, Lãnh Tử Thần là người xuống nước, có vẻ anh chịu thua cô ngốc này. Trong lòng anh thầm nhủ: được lắm, được lắm, Lâm Ấu Hỷ, em được lắm. Anh vẫy tay gọi người phục vụ:
- Thanh toán!
Cô vội lấy ví, thấy anh đã mau lẹ trao thẻ thanh toán cho cửa hàng, nhìn cô vẻ khiêu khích. Cô đành thở dài, không nói gì.
Hai người nối đuôi nhau ra cửa, Lâm Ấu Hỷ chạy sau anh, nói:
- Lãnh Tử Thần, em nói thực đấy, chúng ta sau này thực sự không nên gặp nhau nữa, như thế tốt cho cả hai.
Anh vẫn sải bước đi. Cô chạy theo một lúc rồi dần dần đi chậm lại, nói to lên:
- Anh không nói, em coi như là anh đồng ý rồi. Sau này chúng ta coi như chưa hề quen biết.
Nói xong cô dừng bước, quay đầu đi hướng khác, bụng thầm bảo: hướng trái, hướng phải, chúng mình là hai đường thẳng theo hai hướng khác nhau, ngẫu nhiên gặp nhau một lần, cùng sánh vai nhau, chắc là không thể có lần thứ hai. Nhưng mà em sẽ nhớ những điều tốt đẹp anh đã làm cho em, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em. Lãnh Tử Thần, anh rất xuất sắc, em cũng rất thích anh, nhưng em không sánh được với anh, em không muốn làm liên lụy anh.
Tạm biệt, chúc anh tương lai rộng mở, em sẽ lại thuộc về cái góc nhỏ chật hẹp của Lâm Ấu Hỷ, mãi mãi và mãi mãi, chúc anh mọi điều tốt lành, mong anh hạnh phúc.
Gió đông se sắt thổi trên mặt, rét ngọt đến tận xương, cây lá miền Nam vẫn còn xanh, trong những vườn hoa ven đường, cây cối đã bảy tám phần lá rụng. Con người ta cũng như cây cỏ, chỉ hợp với đất đai môi trường thuộc về mình, gượng ép sống ở nơi khác chỉ làm khổ nhau thôi. Lâm Ấu Hỷ, cô rất nhỏ bé, nhưng cô cũng có niềm tự hào của mình chứ.
Áo bông của cô mỏng manh. Chiếc áo này tự tay bố cô dệt thủ công, dân dã nhưng ấm áp, đã mặc nhiều năm mà dường như vẫn phảng phất mùi của bố. Sống với bố mười tám năm, dù khó nhọc nhưng hình như cô đã được hưởng trọn niềm hạnh phúc và vui vẻ trong những năm tháng ấy.
Người yêu thương nhất của cô đã đi rồi, từ nay, trong trời đất này, cô không còn nơi nào nương tựa nữa. Lãnh Tử Thần, một người khác giới kỳ lạ xuất hiện tạm thời, ngắn ngủi, cũng đã cho cô cảm giác được nâng niu và dựa dẫm dù mong manh, nhưng cảm xúc của cô đã không trở lại được như xưa. Nếu biết chắc sẽ ra đi thì tiếc nuối níu giữ làm gì. Cô đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn đau lòng quyết định sớm chia tay. Chụm bàn tay trước miệng thở mạnh, một luồng hơi mờ trắng tỏa ra quanh mắt, cổ họng cô nghẹn đắng. Cô hít sâu một hơi, nước mắt trào ra. Cô lấy tay gạt đi, nước còn đọng trên mi. Áo bông bị hơi lạnh tuồn vào, hàm răng va vào nhau lập cập.
Mùa đông Thượng Hải lạnh buốt, lạnh hơn mùa đông ở thị trấn Lạc Diệp, lạnh như từ trong gan ruột lạnh ra, mặc bao nhiêu áo quần cũng vẫn không chống chọi nổi với cái lạnh.
Không nơi nương tựa, cũng không chống chọi nổi, cô muốn về nhà. Con người ta vào lúc thế này đều nhớ nhà da diết. Nhưng nhà cô ở đâu? Cô không có nhà. Thế giới này rộng lớn biết bao mà không một người thân thiết đợi cô trở về, không một nơi nào cho Lâm Ấu Hỷ nhỏ nhoi này dung thân. Nghỉ đông, giao thừa, những ngày lễ sum họp cô không biết đi đâu.
Cô bịt chặt mũi, dường như sắp nghẹt thở. Cô phải đi đâu, cô biết đi đâu… Cô phải làm sao để xếp đặ