Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325141

Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.

u ổn, lúc này mới yên

lòng lại.

Nhưng mà tối hôm qua cô dường

như ngủ rất ngon, bởi vì một đêm cũng chưa từng tỉnh lại, trong mộng cũng không

xuất hiện những hình ảnh kia, nhắm mắt lại Lâm Lệ bởi vì ngủ ngon mà khóe miệng

nhàn nhạt hiện một độ cong đẹp mắt.

“Không định thức dậy

sao?”

Thanh âm truyền đến từ trên

đỉnh đầu cô, khẽ nhíu mày, âm sắc kia Lâm Lệ rất quen thuộc, nhưng giọng nói kia

hình như cùng thanh âm kia có chút không giống, bởi vì cô thế mà lại nghe ra ý

cười nhàn nhạt trong giọng nói đó.

Chu Hàn nhìn cô gái trong ngực

lúc này đang ôm chặt hông anh, vừa rồi còn nổi lên ý cười, lúc này nhíu chặt

chân mày, biểu tình thay đổi cực nhanh khiến người ta không khỏi cảm thấy muốn

cười.

Đè nén ý muốn cười, Chu Hàn cố

gắng khiến cho giọng nói của mình nghe lãnh đạm không hề có nhiệt độ như dĩ vãng

nói: “cô không thức dậy tôi không có ý kiến, nhưng trước hết có thể buông ra

không?”

Lâm Lệ nhướng mày chậm rãi mở

mắt, đập vào mắt chính là một bức ‘tường’ da màu đồng, càng nhíu chặt mày lại,

chậm rãi ngẩng đầu, sau đó đối diện với một đôi mắt đen như hắc thạch, cả người

sửng sốt vài giây, thậm chí nháy mắt vài cái, cố gắng hồi tưởng tình cảnh tối

ngày hôm qua.

Chu Hàn nhìn cô, khắc chế nụ

cười nơi khóe miệng, lạnh lùng nói: “Còn không buông ra?”

Lâm Lệ chợt ngồi dậy, kéo chăn

bông che trước ngực mình, ngón tay chỉ về phía anh: “Anh, anh anh..anh làm sao

anh lại ở trên giường của tôi?” Bởi vì khẩn trương, mồm miệng có chút không rõ

ràng lắm.

Tất cả chăn đều bị Lâm Lệ kéo

đi, Chu Hàn chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, phía trên người ở trần, cả

người liền lộ ra trong không khí.

Đột nhiên bị lạnh khiến cho Chu

Hàn trong lòng run lên, nhưng mà ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, không nói

gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô, khóe miệng có chút không nhịn được co rúm

lại.

Thấy thế, Lâm Lệ không khỏi

trừng to mắt, nhiệt độ trên mặt thoáng cái tăng lên, sau đó kịp phản ứng vội

vàng quay người đi: “Lưu manh!”

Khóe miệng Chu Hàn nửa cong

lên, chậm rãi mở miệng: “đã quên tất cả chuyện tối hôm qua?”

Nghe vậy Lâm Lệ chợt quay đầu,

tay nắm chặt cái chăn trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, oán hận nhìn

chằm chằm anh, lớn tiếng hỏi: “Anh đã làm cái gì?”

Chu Hàn chỉ nhíu mày, không đáp

hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy tôi đã làm cái gì?”

“Anh…..!” Lâm Lệ nhìn chằm chằm

anh, một câu nói đều nói không ra, tay dùng sức gắt gao nắm chăn, trợn mắt nhìn

anh nửa ngày, chỉ có thể phun ra ba chữ: “Anh vô sỉ!” Chóp mũi cũng bắt đầu chua

xót, hốc mắt cũng bắt đầu hồng hồng, thoáng chốc sương mù trong mắt bắt đầu tràn

ngập .

Chu Hàn rốt cục có chút không

nhịn được thấp giọng bật cười, một lúc lâu mới tung mình từ trên giường xuống:

“hãy suy nghĩ trước khi khóc, trước bỏ chăn ra nhìn cho kỹ đi.” Nói xong liền đi

về phía phòng tắm.

Lâm Lệ sửng sốt, đợi sau khi

anh đi vào, cúi đầu bỏ chăn trước ngực mình ra, quần áo trên người vẫn như cũ,

áo sơ mi cũng là chiếc áo mặc ngày hôm qua, có chút nghi ngờ, cố gắng hồi tưởng

chuyện tối hôm qua…

Lúc Chu Hàn thay quần áo xong

đi ra Lâm Lệ ngồi trên giường với tư thế kia, thấy anh đi ra ngoài, ngẩng đầu

nhìn anh, còn có chút không xác định hỏi: “Ngày hôm qua. . . . Ngày hôm qua

chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cầm lấy cà vạt ngày hôm qua cởi

xuống treo trên tủ quần áo xuống, Chu Hàn nửa ôm lấy miệng hỏi: “Cô cho rằng

ngày hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì chứ?”

Lâm Lệ vội lắc đầu, khoát tay

gượng cười: “Không có đúng không, tôi làm sao lại nghĩ chúng ta xảy ra, chúng ta

không xảy ra cái gì, khẳng định không xảy ra cái gì.” Ánh mắt nhìn anh giống như

đang đợi anh gật đầu xác định, cô như vậy mới có thể an tâm.

Chu Hàn không nói chuyện, chỉ

cười, thắt cà vạt lên. Đợi xong tất cả, nhìn đồng hồ, lúc xoay người chuẩn bị đi

ra ngoài, Lâm Lệ phía sau lại gọi anh lại.

“Chờ…. chờ một chút!” Lâm Lệ

lên tiếng gọi anh lại, sau đó từ trên giường nhảy xuống, nhìn anh muốn hỏi cái

gì, nhưng ấp a ấp úng không được tự nhiên, hai tay xoắn lại một chỗ, không biết

mở miệng như thế nào.

Chu Hàn quay đầu, nhìn cô, khóe

miệng cười như không cười, hỏi: “Cái gì?”

Lâm Lệ rối rắm cả nửa ngày, mới

hỏi: “Cái kia, cái kia không phải là hôm qua anh mặc đồ ngủ sao?” Cô vừa nhớ

lại, cô nhớ được tối hôm qua mình vốn định ngồi trên ghế ngồi một đêm, nhưng mà

thật sự là không chịu được khí lạnh ban đêm, thấy anh đã ngủ rất sâu thế này mới

lên giường nằm, mà cô cũng nhớ, lúc anh ngủ có mặc quần áo, mặc dù quần áo kia

thoạt nhìn hơi nhỏ so với anh.

“À, bộ quần áo kia quá nhỏ, bó

chặt khiến tôi khó chịu, nửa đêm tỉnh lại tôi liền bỏ ra.” Chu Hàn vẻ mặt đương

nhiên nói, cũng không có nói cho cô biết thật ra thì ngày hôm qua thì bởi vì cố

kỵ cô ở bên cạnh, cho nên lúc mới lên giường mặc một cái T-shirt, thật ra thì

bình thường anh có thói quen ngủ trần.

Lâm Lệ mất tự nhiên khóe miệng

co quắp lại, trong lòng thầm mắng anh đúng là nhàm chán, trên mặt vẫn duy trì

cười khan dối trá, bước một bước nhỏ về phía anh, khoa tay múa chân, thử hỏi:


The Soda Pop