
“Cái kia, cái kia, là tôi lăn vào trong ngực anh sao ?” Cô rõ ràng nhớ tối hôm
qua cô cố gắng để mình nằm ở mép giường, cố gắng không chiếm giường của anh,
không có lý nào sáng dậy lại nằm trong lòng anh ta.
Chu Hàn nhướng mi, không đáp
hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy là tôi ôm cô vào sao?”
“Không phải sao?” Cô nhớ được
tướng ngủ của mình tuyệt đối không kém! Không có đạo lý lại rúc vào trong ngực
của anh
“Cô cảm thấy buổi sáng khi cô
tỉnh lại tay tôi để ở đâu?” Chu Hàn buồn cười nhìn cô.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, một
lúc lâu đột nhiên không thể tin được trừng to mắt, khóe miệng co rúm lại gượng
cười, lắc đầu, nói: “Ha ha, không có, không có gì…” Vừa nói vừa đỏ mặt quay đầu
đi, trong lòng chửi mình quá mức sơ ý, lại còn coi anh là cái lò sưởi ôm cả đêm,
bởi vì cô nhớ ra, cô nhớ lại lúc sáng khi tỉnh lại là mình ôm thật chặt hông của
anh, mà tay anh không hề đặt lên đâu trên người cô! Như vậy khiến cho cô có cảm
xúc muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, quả thực là không đất dung thân rồi, lại
càng hối hận mình còn nhiều lần hỏi chuyện này, dù sao tối ngày hôm qua không
xảy ra vấn đề gì cả, mình còn quấn quýt không thôi.
Chu Hàn tiến về phía cô một
bước, từ phía sau cúi đầu nói bên tai cô: “Cô cho rằng là tôi chiếm tiện nghi
của cô chờ cô ngủ rồi ôm cô vào lòng sao.” Câu nghi vấn, nhưng mà dùng giọng nói
khẳng định, lời nói không có sự nghiêm túc và lãnh đạm lúc dĩ vãng của anh, mà
thoải mái cùng cười cợt hơn.
Lâm Lệ không nói chuyện, nụ
cười nơi khóe miệng dường như cứng ngắc, anh dựa vào quá gần, gần đến mức cô có
thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áo của anh bên tai mình, vô thức rụt cổ
lại.
Thấy mục đích của mình đạt
thành, chú ý tới cả mặt cô như sắp bị thiêu cháy, Chu Hàn mới lùi ra sau cô,
tăng khoảng cách với cô nói: “cô không phải kiểu tôi thích, bởi vì …” Kéo dài âm
cuối, cố ý dừng một chút, đợi cô quay đầu lại.
Tất cả đều giống như dự liệu
của Chu Hàn, sau khi anh dừng lại, Lâm Lệ vô thức quay đầu lại hỏi: “Bởi vì
sao?”
Nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng
của Chu Hàn khuếch trương đến cực hạn, híp mắt lại, cả người nhìn qua có chút tà
mị, sau đó chậm rãi mở miệng, nói: “làm sao? Cô muốn tôi có hứng thú với cô
sao?”
“Tôi không có!” Lâm Lệ lớn
tiếng giải thích, quay đầu không nhìn tới anh, lần nữa trong lòng thầm mắng mình
lắm miệng.
Phía sau truyền đến giọng nói
đùa cợt của Chu Hàn: “Bởi vì cô quá gầy, căn bản không có cảm giác, tôi không
muốn ôm một bộ xương, bởi vì quá nhẹ tay.” Nói xong cũng không chờ Lâm Lệ quay
đầu lại nói gì, tâm tình thật tốt cười xoay người mở cửa đi ra
ngoài.
Lâm Lệ sửng sốt một lúc lâu,
lúc này mới kịp phản ứng, tức giận xoay người, giận dữ nói với cánh cửa: “Quá
nhẹ tay, người nào cần anh ôm a, cuồng tự luyến.”
Ngoài cửa, Chu Hàn cũng không
quay đầu lại, nhưng sáng sớm hôm nay, tâm tình của anh nhìn qua rất tốt, cả
người thư sướng.
Lâm Lệ súc miệng trong phòng vệ
sinh xong mới ra khỏi phòng, ra khỏi cửa phòng, mới phát hiện ba Chu và mẹ Chu
đã dậy cả rồi, bác giúp việc đã bày bữa sáng lên bàn ăn, ngay cả tiểu Bân cũng
đã rửa mặt mặc quần áo tử tế ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
Mẹ Chu thấy cô đi ra ngoài,
cười ngoắc ngoắc tay với cô, “Lâm Lệ, đã dậy rồi, vừa lúc, tới đây ăn điểm
tâm.”
Lâm Lệ ngượng ngùng vì mình là
người dậy cuối cùng, mặt hơi có chút nóng lên, lúng túng cười cười, tiến lên
ngồi xuống cạnh Chu Hàn. Nhìn ba Chu và mẹ Chu nói: “ba, mẹ,
sớm.”
Ba Chu cũng không nhiều nói,
chỉ cười nhạt gật đầu với cô, mà mẹ Chu thì vội vàng lấy đũa và thìa cho Lâm
lệ.
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, nhẹ
giọng nói cảm ơn, “cảm ơn mẹ.”
Mẹ Chu vừa ăn cơm vừa nhìn Lâm
Lệ nở nụ cười đầy mặt hỏi: “tối hôm qua các con ngủ ngon chứ?”
Nghe vậy, Lâm Lệ có chút lúng
túng gật đầu, cúi đầu múc miếng cháo cho vào miệng, cũng không phải là biết là
cháo quá nóng hấp đỏ mặt cô, hay là vấn đề mà mẹ Chu hỏi khiến cô nhớ lại một
màn trong phòng ngủ lúc mới dậy kia.
Dường như mẹ Chu cũng không chú
ý đến, tự lẩm bẩm nói: “chiếc giường trong phòng a Hàn cũng nên thay đổi rồi,
quá nhỏ, là đồ từ trước khi a Hàn lên đại học.”
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ đỏ
mặt cúi đầu ăn cơm.
“Di, tiểu Lệ, con đừng chỉ có
húp cháo thế.” Thấy cô chỉ cúi đầu húp cháo cũng không động đũa, mẹ Chu có chút
không đồng ý nhăn mày lại, vừa gắp cái bánh bao nhân thịt to cho cô, nói: “ăn
nhiều thức ăn với bánh bao đấy.”
Lâm Lệ nhận lấy, chỉ gật đầu
nói vâng, nhưng mà dường như dạ dày lại phạm vào bệnh cũ, vừa ăn được vài miếng
cháo, dạ dày đã có cảm giác trướng lên, còn ăn nữa, sợ là phải chạy đi nôn
mất.
Cúi đầu nhìn cái bánh bao trong
bát mình, chân mày khẽ nhíu lại.
Ngồi ở bên cạnh cô, hình như
Chu Hàn đã nhìn ra cái gì, vừa định mở miệng, lại bị mẹ cướp
lời.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, mẹ
Chu cười cong cả lông mày, nhìn Chu Hàn nói: “a Hàn, sáng nay con đừng đến công
ty nữa, đi cùng Lâm Lệ đến bệnh viện khám kỹ xem, xác nhận một
chút.”
Chu Hàn nhướng mi liếc nhìn
người bên cạnh, cười nhạt với mẹ gật đầu: “vâng, con biết
rồi.”
Lâm Lệ chỉ cười, khi