
ắt dây an toàn hay
chưa.
“Đồ nhỏ mọn.” Lâm Lệ nhỏ giọng
nói thầm, đưa tay kéo cái dây an toàn chuẩn bị thắt cho mình, đột nhiên xe bị
Chu Hàn phanh gấp dừng lại, mà theo quán tính Lâm Lệ đổ ập về phía trước, sau đó
‘bịch’ một tiếng đầu va vào cái kính phía trước xe, cái trán bị va đập đau
đớn.
“Á!” Lâm Lệ đưa tay xoa xoa cái
trán, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn mà nhăn nhó, ngồi thẳng, quay đầu, nhìn Chu
Hàn, có chút ủy khuất có chút bất mãn nói: “anh không đến nỗi thế chứ, trả đũa
như thế, anh muốn mưu sát hả!”
Chu Hàn quay đầu nhìn cô một
cái, chỉ nói: “nhìn dáng vẻ của cô không có gì đáng ngại.”
“Anh còn như thế nữa, hẳn là
tôi sẽ mất mạng.” Lâm Lệ tức giận nói, tay không ngừng xoa xoa cái
trán.
Chu Hàn không nhìn lại cô, quay
đầu nhìn cái xe phía trước, trên xe đã có người bước xuống, tháo dây an toàn,
cũng mở cửa xuống xe.
Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới có
cái gì không đúng, quay đầu nhìn lại, thế mới nhận ra hóa ra là tông xe rồi,
phía trước đầu xe là đuôi một chiếc BMW đang định lách mình vào, nhưng mà may là
Chu Hàn kịp thời phanh xe, hai xe không va chạm mạnh lắm.
Song điều khiến Lâm Lệ giật
mình là người từ trên xe bước xuống, là người trong lòng Trình Tường hơn chục
năm nay – Tiêu Tiêu!
Có vài người luôn muốn tránh
xa, thế mà hết lần này đến lần khác lại gặp phải, có một số việc muốn quên đi,
nhưng người trong quá khứ lại luôn xuất hiện nhắc nhở mình những đau đớn trong
quá khứ.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lâm
Lệ khi nhìn thấy Trình Tường bước xuống từ chiếc xe phía trước đứng cạnh Tiêu
Tiêu.
Chu Hàn tiến lên, đôi mắt nhìn
tình huống hai chiếc xe va chạm, may mắn anh kịp thời phanh xe, tình huống cũng
không tính nghiêm trọng.
Tiêu Tiêu tức giận tiến lên,
liếc nhìn xe, lửa giận trên mặt càng rõ rệt, ngẩng đầu hô lên với Chu Hàn: “Này,
anh có biết lái xe hay không vậy, không thấy được xe đi ra ngoài sao, cứ trực
tiếp đụng vào như vậy, mắt của anh bị mù sao?”
Chu Hàn cau mày, giơ tay lên
liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nguyên buổi sáng hôm nay đã chậm, vừa rồi còn
đưa thằng bé đến lớp, hiện tại anh thật không có dư thời gian để thảo luận với
cô ta vấn đề đúng hay sai.
Ngẩng đầu có chút nghiêm nghị,
trực tiếp nói với người phụ nữ trước mắt: “Tình huống không tính là nghiêm
trọng, chuyện bồi thường tôi cũng không so đo, nhưng mà hiện tại tôi rất bận,
cho nên phiền toái cô lùi xe ra, đừng cản đường.” Nói xong, Chu Hàn liền muốn
xoay người đi vào trong xe.
Thấy anh muốn đi, Tiêu Tiêu một
tay tóm tay anh lại, nhìn chằm chằm anh lớn tiếng nói: “Này, anh có ý gì a? Cái
gì gọi là chuyện bồi thường anh không so đo, anh đụng phải xe của tôi còn nói đó
là lỗi của tôi sao?”
Chu Hàn cau mày, liếc nhìn cô
ta đang nắm cánh tay của mình, lần nữa ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Chẳng lẽ cô cho rằng tai nạn này là lỗi của tôi sao?”
Thấy anh không đi, Tiêu Tiêu
lúc này mới buông anh ra, vẻ mặt đương nhiên nói: “Đương nhiên là lỗi của anh,
tôi đang lái xe bình thường anh không có mắt đụng vào, không phải là anh sai thì
là ai sai!” Nhìn thấy phía sau Trình Tường bước xuống xe, lại càng như tìm được
chỗ dựa vậy, xoay người sang chỗ khác kéo tay Trình Tường, làm nũng nói: “anh
Tường, người này đụng phải xe còn không định bồi thường rõ ràng, xe em vừa mới
đi bảo dưỡng, đây cũng là xe mới của em, hôm qua mới vừa lấy giấy phép, không
thể cứ quên đi như vậy.”
Chu Hàn nâng mắt nhìn về phía
Trình Tường, liếc một cái liền nhận ra người đàn ông này là người lôi kéo tranh
cãi gì đó với Lâm Lệ ở cửa công ty hai ngày trước, nghĩ thầm, ngoảnh đầu lại
liếc nhìn Lâm Lệ trong xe, cho dù cách trước kính chắn gió của xe, anh vẫn nhìn
ra Lâm Lệ vào thời khắc này có vẻ mặt có bao nhiêu cứng nhắc.
Nếu như anh đoán không lầm,
người đàn ông này là người trước kia bỏ rơi cô trong hôn lễ, nếu quả thật là như
vậy, người phụ nữ trước mắt này cũng rất có khả năng chính là người đàn bà phá
hủy hôn lễ kia của cô.
Suy đoán trong lòng khiến cho
Chu Hàn lần nữa quay đầu nhìn cặp nam nữ trước mắt, nhìn hai người ánh mắt trở
nên càng thêm nghiêm nghị, khóe miệng càng khinh thường, chỉ vào con đường Tiêu
Tiêu vừa mới chạy tới, nói: “Con đường này không phải là đường một chiều sao, xe
của cô lái từ bên này sang vốn đã là không đúng luật, hơn nữa cô quẹo cua nhưng
không nhìn đèn, đây cũng là vấn đề của tôi sao?”
“Tôi…” Tiêu Tiêu cứng họng,
phẫn hận nhìn anh một câu phản bác cũng không thể nói ra, nhưng mà bị anh nói
như vậy, mình cũng không cam lòng, cho nên quay đầu lôi kéo tay của Trình Tường,
làm nũng nói: “anh Tường, em mặc kể, đây là xe em mới lấy giấy phép, lúc này mới
đi được mấy ngày, hiện tại biến thành như vậy, anh ít nhất phải bồi cho em tiền
sơn sửa.”
Trình Tường biết chuyện này là
bọn họ đuối lý, nhưng mà Tiêu Tiêu từ nhỏ đã bị nuông chiều rồi, ở trong từ điển
của cô cũng chưa từng có cái từ nhận sai xin lỗi gì cả, nhìn cô một cái, lại
quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, lúc này đang định mở miệng, nhưng
liếc thấy Lâm Lệ ngồi ở trong xe,