
ới vẻ mặt cô đơn
của cô ở đại viện cơ quan tối hôm qua, trong lòng thấy không đáng thay cô, người
đàn ông trước mắt này, không gánh vác được tình cảm mười năm của cô, không đáng
vì anh ta mà biến mình gầy ốm đi như thế, một chút cũng không đáng
giá.
Thấy Trình Tường không phản
ứng, trong lòng Tiêu Tiêu rất tức giận, trong khoảng thời gian này buồn bực cùng
không như ý làm cho cô ta rất là buồn bực, hôm nay vừa lúc thừa cơ hội này bộc
phát ra ngoài, đi ra phía trước vỗ cửa xe, trong miệng mãnh liệt mắng: “Lâm Lệ,
cô đi ra ngoài cho tôi, làm cái gì trốn ở bên trong, có thể làm như vậy còn
không dám đi ra ngoài a, cô cho rằng chiếm được một chút áy náy trong lòng anh
Tường đối với cô có thể không kiêng sợ như vậy sao, tôi nói cho cô biết, tôi…..
“
“Tiêu Tiêu!” Phía sau Trình
Tường hô lên, giọng nói lạnh lùng có chút nặng nề, nhìn cô ta nói: “Đủ
rồi!”
Tiêu Tiêu cả người chấn động,
chợt dừng lại, quay đầu lại, nhìn Trình Tường, quắt miệng, trong mắt hồng hồng,
vẻ mặt ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào nói: “anh Tường, anh hung dữ với em…” Anh
chưa từng nói quá nặng với cô, chưa từng hung dữ với cô…
Lần đầu tiên, nhìn nước mắt của
Tiêu Tiêu, Trình Tường cảm thấy mệt mỏi, có chút nói không ra lời chán ghét cùng
chết lặng, cô tựa hồ vẫn là cô bé năm đó, giống như chưa từng có lớn lên, nhưng
cô bé trước kia trong mắt anh bây giờ đã không còn đáng yêu nữa, thậm chí có
loại cảm giác khiến lòng người mệt mỏi.
Không nhìn lại cô ta nữa, Trình
Tường trực tiếp xoay người đi về phía trước xe, lúc đi qua bên cạnh Chu Hàn nói:
“thật xin lỗi, lần này là chúng ta sai, phí sửa chữa xe đến lúc đó gửi hóa đơn
cho tôi.” Lấy danh thiếp từ trong túi mình ra đưa tới cho anh.
Chu Hàn đưa tay nhận lấy, khóe
miệng nửa cười như là mang theo ý trào phúng, lãnh đạm nói một câu: “Yên tâm,
hóa đơn tôi nhất định sẽ gửi đi qua.”
Trình Tường không nói cái gì
nữa, lướt qua anh trực tiếp lên xe. Thấy anh muốn đi, Tiêu Tiêu vội vàng lau khô
lệ trên mặt, chạy lên trước đuổi theo: “anh Tường, chờ em một
chút.”
Đợi xe của bọn họ rời đi, lúc
này Chu Hàn mới xoay người trở lại trên xe, thấy Lâm Lệ nghiêng người nhìn ra
ngoài cửa sổ, trên mặt nhìn không ra một chút tâm tình, chỉ là bàn tay đặt ở
trên đùi đang nắm chặt lại, cũng đã tiết lộ cảm xúc giờ phút này của
cô.
Chu Hàn không nói thêm cái gì,
khởi động xe lên đường tiếp tục chạy tới công ty.
Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng
lại.
Chu Hàn quay đầu, chỉ thấy ánh
mắt của Lâm Lệ nhìn chằm chằm phía ngoài, vẻ mặt rất chăm chú, nhưng ánh mắt thì
trống rỗng.
Từ khi lên xe, cô cứ ngồi như
vậy, thậm chí đến tư thế cũng không đổi, mà cái trán vừa nãy không cẩn thận đụng
vào giờ có chút hồng hồng , hơi sưng, nhưng dường như cô không thèm quan
tâm.
Chu Hàn trầm tĩnh nhìn cô một
lúc lâu. Cho đến khi đèn đỏ chuyển, những chiếc xe phía sau bất mãn bấm còi thúc
giục, lúc này mới hồi phục tinh thần, lái xe rời đi.
Khi Chu Hàn đậu xe ở tầng hầm
nhà để xe công ty, Lâm Lệ vẫn giữ nguyên tư thế cùng vẻ mặt, như là không hề
biết họ đã đến nơi.
Chu Hàn im lặng, tắt máy, cũng
không lập tức mở cửa xuống xe.
Suy nghĩ của Lâm Lệ vẫn dừng
lại ở thời khắc vừa rồi, trong đầu còn sót lại vẻ mặt của Trình Tường. Trong
lòng lạnh lẽo giống như những mảnh vỡ thủy tinh, rơi lả tả đầy
đất.
Vì sao trái tim lại đau đớn thế
này, giống như bị kim châm rất khó chịu.Cô cho rằng lúc thấy anh ta xoay người
rời đi, lúc bác sĩ nói đứa bé không còn, cũng là lúc cô quyết định kết thúc mối
tình suốt mười năm này. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghi vấn của anh ta thì lại đau
lòng, đau lòng cho tình cảm mười năm của mình lại trao cho một người không hề
tin tưởng mình, bản thân càng vì thế mà đau đớn cho cái giá phải trả, quả thật
không đáng giá.
“Cô còn muốn nhớ thương cuộc
tình vô nghĩa với anh ta kia bao lâu nữa?” Thanh âm Chu Hàn lạnh lùng, thô sáp,
không có cảm xúc.
Nghe tiếng, Lâm Lệ chậm rãi lấy
lại tinh thần, nhìn chăm chú phía ngoài, lúc này mới phát hiện thì ra bọn họ
không biết khi nào thì đã tới công ty.
Quay đầu, vừa lúc đối diện với
vẻ mặt nghiêm túc của Chu Hàn, trải qua hơn nửa tháng sống chung, Lâm Lệ đã từ
từ thích ứng, biết anh cũng sẽ không biểu lộ nhiều cảm xúc lắm, chỉ thản nhiên
nói “đến rồi!”.
Chu Hàn giơ tay lên nhìn đồng
hồ một chút, nhìn lại cô, lạnh giọng nói “Đúng vậy, đã đến 10 phút
rồi!”
Lâm Lệ sửng sốt, vẻ mặt có chút
chật vật, buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: “Đến tại sao không nói sớm!”. Vừa nói
vừa tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xuống xe, cô không muốn bộ dạng hoảng loạn
của mình bị người khác nhìn thấy, như vậy làm cho cô có cảm giác bị nhìn trộm,
rất không được tự nhiên, rất không thoải mái.
Chu Hàn cũng mở cửa bước xuống,
vừa nói: “cô xác định tôi nói cô có thể nghe được?”
Vừa rồi, cô căn bản chỉ chìm
trong thế giới của riêng mình, mạch suy nghĩ xâm chiếm đầu óc, anh gọi hay không
gọi hẳn là cũng chẳng có gì khác nhau.
Lâm Lệ cắn môi, trong lòng tất
nhiên biết rõ đáp án, nhưng cảm giác bị người ta vạch trần thẳng thừng như thế
này chẳng vu