
i vẻ gì, cô rất không thích!!
Không quay đầu cũng không cãi
lại, Lâm Lệ cầm túi xách bước nhanh đi về hướng thang máy. Chu Hàn đi qua, bước
đi trầm ổn, đứng bên cạnh cô, chờ những chữ số trên vách tường thay đổi. Lâm Lệ
không nhìn, chỉ hơi đá đá sàn nhà, tạo ra tiếng vang rất nhỏ. Chu Hàn nhàn nhạt
mở miệng: “người đàn ông kia chính là người bỏ rơi cô trong hôn lễ sao?” Rõ ràng
là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của anh lại cực kì khẳng định, giống như đó là
sự thật, mọi người đều biết, không cãi lại được. Nghe vậy, động tác trên chân
Lâm Lệ dừng lại, nắm túi xách cũng chặt hơn, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp
một tiếng “ừ!” Âm thanh nhỏ như muỗi, nhưng thính giác Chu Hàn không tệ, hẳn là
không để hụt mất cô nói cái gì.
“Đinh!!!……”
Rốt cuộc thang máy cũng tới,
bên trong không có người, Chu Hàn bước vào trước, mà bên ngoài thang máy, Lâm Lệ
như là vẫn chưa dứt ra khỏi câu hỏi của Chu Hàn, thẫn thờ đứng đó, không động
đậy.
Khẽ nhíu mày, Chu Hàn lành lạnh
hỏi: “không đi vào sao?” lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn
anh, cất bước đi vào.
Phòng làm việc của họ ở tầng
hai mươi sáu, bầu không khí trong thang máy có phần lúng túng. Chu Hàn đứng
thẳng tắp một bên, trên tay cầm cặp công văn, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước,
trên mặt vẻ mặt vẫn nguyên vẻ hờ lạnh lùng, mà Lâm Lệ thì nhìn chăm chú vào hàng
chữ trên màn hình tinh thể lỏng từ từ nhảy lên, trong lòng khẽ lẩm bẩm theo. Bởi
vì là giờ làm việc, thang máy một mạch đi lên cũng không phải dừng lại, trực
tiếp lên thẳng tầng 26 cho nên bầu không khí quỷ dị này cũng không kéo dài
quá.
Khi thang máy đinh một tiếng
báo hiệu đã đến, cửa mở, Lâm Lệ vừa định bước ra ngoài, lại nghe thấy bên cạnh
tryền đến thanh âm nhàn nhạt của Chu Hàn, nói: “xem ra ánh mắt cô nhìn đàn ông
cũng không ra gì?” Lâm Lệ sửng sốt, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu
thì Chu Hàn đã đi xa, thân ảnh biến mất ở phía sau cánh cửa phòng làm việc của
anh. Ra khỏi thang máy, sải bước tiến lên, khi anh mở cửa phòng làm việc ra,
hướng về phía bóng lưng của anh nói: “ánh mắt của anh cũng chẳng ra làm sao cả!”
Chuyện của anh, mẹ Chu đã nói với hết với cô, năm xưa anh một mực vì mẹ của tiểu
Bân mà không tiếc cắt đứt quan hệ với gia đình, bạn bè, nhưng đến cuối cùng vẫn
là rơi vào nước chia tay. Hơn nữa, chuyện tiểu Bân cố ý đẩy An Nhiên lần trước
có lẽ chính là do mẹ Tiểu Bân xúi giục. Một người lợi dụng chính con đẻ mình làm
chuyện xấu, hẳn không thể nào tốt được!
Chu Hàn nghe vậy, tay cầm nắm
cửa đột nhiên dừng lại, bóng lưng nhìn qua cũng có hơi chút cứng nhắc. Sau khi
nói xong, Lâm Lệ cũng hơi hối hận, hối hận tại sao phải xát muối trên vết thương
người khác, rõ ràng mình cũng biết đau đớn bao nhiêu, khó chịu bao nhiêu. Cô
nhìn ra trong lòng Chu Hàn yêu mẹ Tiểu Bân thế nào, mà anh lạnh nhạt và không
quan tâm Tiểu Bân, có lẽ cũng là bởi vì yêu càng sâu hận càng nhiều. Nắm chặt
túi xách trong tay, Lâm Lệ nhìn bóng lưng cứng nhắc kia, há miệng muốn nói, lại
nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Mà đang lúc Lâm Lệ lúng túng, Chu
Hàn đột nhiên mở miệng, cười nhạt nói: “Xem ra chúng ta thật đúng là đồng bệnh
tương liên” Cũng không có xoay người trực tiếp mở cửa vào phòng làm việc. Lâm Lệ
sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc vừa đóng lại, rõ
ràng anh cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được thanh âm kia có bao nhiêu bất
đắc dĩ cùng chua xót, đột nhiên có loại cảm giác đau lòng nói không nên lời,
cũng không biết cho mình hay là cho anh, cũng có thể vì bọn họ trải qua giống
nhau, cùng khổ sở giống nhau. Đồng bệnh tương liên, đúng vây a, đúng là đồng
bệnh tương liên, có những kinh nghiệm giống nhau mới có thể có nhận thức tương
đồng.
Nếu tính ra, anh còn thảm hơn
mình. Anh cùng mẹ Tiểu Bân là thanh mai trúc mã, với tính cách của anh, vì yêu
mà không tiếc phản bội bạn thân cũng muốn cùng cô ta ở chung một chỗ, hẳn là đã
yêu sâu đậm đến không thể thoát ra. Cho nên mới có quyết tâm đưa cô ta ra nước
ngoài như thế.
Tình cảm và tình yêu đòi hỏi sự
tích lũy và lắng đọng của thời gian, cũng không phải là không có lửa thì sao có
khói, cũng không phải nói hôm nay thích ngày mai có thể mở miệng nói yêu. Nếu
mình dùng 10 năm để yêu Trình Tường, coi Trình Tường là toàn bộ cuộc sống của
mình, vậy anh là dùng mười mấy năm để yêu một người phụ nữ, không tiếc vì cô ta
mà có thể buông tha tất cả. Bị thương, sợ ràng so với mình anh còn bị tổn thương
sâu hơn, nặng hơn nhiều. Khẽ thở dài trong lòng, xoay người trở về chỗ ngồi của
mình, mở máy tính, đem túi xách vào ngăn kéo dưới bàn làm việc, còn suy nghĩ
quanh quẩn chủ đề vừa rồi.
Muốn tra cứu công việc hôm nay,
đến khi mở ra lịch làm việc ra mới nhớ tới hôm qua mình không đi làm, thật là
không theo kịp việc hôm nay. Đứng dậy chuẩn bị gõ cửa đi vào, hỏi anh sắp xếp
lịch trình hôm này, có văn kiện giấy tờ nào quan trọng muốn cô làm không. Mới đi
tới trước cửa phòng làm việc, chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nhớ bóng lưng cô đơn vừa
rồi, lắc đầu, xoay