
người đi phòng giải khát, rót cho anh cốc cà phê, lúc này mới
bưng cà phê gõ cửa.
“Đi vào” Thanh âm Chu Hàn ở bên
trong vọng tới, thanh âm vẫn trầm thấp, lạnh nhạt. Lâm Lệ đẩy cửa đi vào, thấy
Chu Hàn đang thu dọn tài liệu, giấy tờ cho vào cặp công văn, bộ dạng chuẩn bị
rời đi. Bưng cà phê tiến lên, hỏi: “anh chuẩn bị đi ra ngoài?”. Chu Hàn gương
mắt nhìn cô một cái, chỉ nhẹ giọng đáp: “ừ” Động tác trên tay không ngừng lại,
bỏ một phần văn kiện, giấy tờ thu thập xong vào túi, cầm điện thoại di động bên
cạnh gọi cho Từ trợ lý “Từ trợ lý, liên lạc với khách hàng xong
chưa?”
“Vâng, liên lạc được rồi, bọn
họ đồng ý chuyển sang sáng sớm” Từ trợ lý ở bên kia điện thoại lưu loát trả
lời.
“Tốt, ở bãi đỗ xe chờ tôi, tôi
lập tức đến ngay” Cúp điên thoại, Chu Hàn cầm túi chuẩn bị rời
đi.
Thấy Chu Hàn muốn đi, Lâm Lệ mở
miệng hỏi: “Cái kia, hôm nay có giấy tờ gì muốn tôi sửa sang lại không?” Mặc dù
cô làm thư kí có chút không xứng chức, cũng chẳng thể giúp nhiều lắm, nhưng sửa
sang lại giấy tờ bưu kiện gì đó cô cũng có thể đảm nhiệm.
Chu Hàn nhìn cô một cái, tiện
tay cầm một phần giấy tờ trên bàn giao cho cô, nói: “giúp tôi xem phần giấy tờ
này, làm bản báo cáo tóm tắt, ngoài ra trong email có một phần văn kiện, in ra
để trên bàn làm việc cho tôi”.
Lâm lệ gật đầu, cầm lấy giấy tờ
bưng cà phê đi theo anh ra khỏi phòng làm việc, thấy anh sắp vào thang máy, đột
nhiên nhớ tới chiều nay nhà trẻ của tiểu Bân có đại hội thể dục thể thao, liền
lên tiếng gọi lại hắn, “Chờ một chút!”
Chu Hàn quay đầu lại, nhìn cô
khẽ nhíu mày, hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lâm lệ đặt cà phê và giấy tờ
trong tay lên trên bàn, chạy chậm đến bên cạnh anh, nói: “cái kia, cái kia khi
nào thì anh quay lại công ty?” Cô nhìn ra mặc dù tiểu Bân sợ anh, nhưng vẫn
thích anh, mỗi lần thấy anh, ánh mắt đứa bé kia cơ hồ phát sáng, nếu như chiều
nay anh không đến, thằng bé có lẽ sẽ rất thất vọng .
Chu Hàn cau mày, nhìn chằm chằm
cô.
“Đại hội thể dục thể thao chiều
nay, anh thật không đi sao?” Lâm Lệ nhìn anh, hỏi có chút không xác định, nếu
như anh khăng khăng không đi, cô cũng chẳng có cách nào, dù sao anh ta cũng
không thật nghe cô.
Chu Hàn nhìn cô một lúc lâu,
cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp xoay người vào thang
máy.
Ngồi trước máy vi tính, Lâm Lệ
thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trong tay, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng,
Chu Hàn vẫn chưa về.
Khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy
đến trước máy in đem tài liệu đã được sửa sang tốt in ra để vào trong phòng làm
việc của Chu Hàn. Lúc đi ra bắt tay vào sửa sang lại đồ đạc của mình chuẩn bị
rời đi.
Mới vừa rồi cô giáo Trần ở nhà
trẻ đã gọi điện thoại tới, xác nhận lại cô cùng Chu Hàn buổi chiều sẽ ghé qua
nhà trẻ, mặt khác nhắc nhở cô hy vọng cô có thể đến sớm nửa giờ, bởi vì trong
nhà trẻ mỗi một em nhỏ đều phải tham gia một hạng mục thể thao, cho nên phía nhà
trẻ hi vọng cha mẹ có thể tới sớm nửa giờ, ở bên cạnh giúp các em nhỏ vận động
nóng người trước.
Về việc Chu Hàn có đi hay không
Lâm Lệ đã không thể như lúc sáng quả quyết Chu Hàn chắc chắn sẽ đi, cho nên cô
chỉ nhận lời mình nhất định sẽ tới nhà trẻ sớm nửa giờ, để cho cô giáo yên
tâm.
Lúc Lâm Lệ đến nhà trẻ Tiểu Bân
đang ngồi một mình ở trong góc, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, ánh mắt nhìn
chằm chằm các bạn học khác trong lớp. Mà đa số cha mẹ các bạn nhỏ khác trong lớp
đều đã tới rồi, nhưng mà cũng có số ít chỉ có ba hoặc chỉ có mẹ, bọn nhỏ vừa làm
nũng vừa khoa tay múa chân chuyện gì đó trong lòng ba mẹ mình, mà cha mẹ của bọn
họ luôn sủng nịnh nhìn con họ, ánh mắt chan chứa tình yêu
thương.
Lâm Lệ đi tới, dừng lại trước
mặt cậu bé, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Bân.” Khóe miệng mang theo nụ
cười.
Đứa nhỏ sững sờ quay đầu, bình
tĩnh nhìn cô, trong mắt sáng ngời ánh lên một tia mừng, sau đó nhìn xung quanh
phía sau cô một chút, khi không tìm được thân ảnh mà mình chờ đợi, ánh sáng
trong đôi mắt kia lại từ từ tiêu tán đi, cúi đầu, tay trái nắm tay phải của
mình.
Lòng Lâm Lệ dâng lên tia đau
lòng, vì sự cô đơn trên mặt của bé, cô biết bé cô đơn là bởi vì không nhìn thấy
cha nó, mặc dù nó không nói một câu, nhưng mà cô biết rõ trong lòng bé hẳn là
khát vọng Chu Hàn yêu nó, cho dù là trước kia Chu Hàn có lạnh nhạt với
nó.
Lâm Lệ đưa tay muốn sờ sờ đầu
của bé, lại bị bé nghiêng người tránh ra.
Thu tay lại, nhẫn nại ngồi
xuông ở trước mặt bé, khẽ cười giọng nói hết sức nhu hòa nói với bé: “Tiểu Bân,
lát nữa muốn tham gia hạng mục thể thao gì? Dì đến giúp con làm nóng người trước
có được hay không?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn cô chằm
chằm, một lúc lâu, hỏi: “Ba đâu?”
Lâm Lệ cười, tận lực giải
thích: “Ba bận việc, rất nhiều việc, ba con vốn là muốn tới, nhưng mà tạm thời
có chuyện, cho nên mới không tới được.”
Đôi mắt đen nhánh của bé nhìn
chằm chằm vào mắt Lâm Lệ, thấy vậy Lâm Lệ có chút chột dạ, chỉ đành phải đưa
thay sờ sờ đầu của bé, hỏi: “Sao vậy?”
Lần này bé cũng không tránh ra,
nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mở miệng nói: “Ba không thích con.” Không phải
câu hỏi, giố