
oài vào, lòng ta đột nhiên căng thẳng.
Là Lục Hải Không, sau khi tủi thân hắn lại chạy như điên đi tìm ta, quả thật là… không biết phải nói gì nữa.
Hắn vẫn luẩn quẩn quanh cửa, không gõ cửa cũng không vào. Nhưng ta lại sốt
ruột, bước tới cửa, lại nghe thấy hắn thì thào: “Vân Tường. Xin lỗi.
Không phải ta mặc nhận, ta chỉ đang nghĩ phải từ chối chú như thế nào,
và làm sao để mở miệng với ông ấy chuyện… chuyện… Vân Tường, xin lỗi.
Không phải ta mặc nhận…”
Hắn cứ lặp đi lặp lại mấy lần, chỉ có
một câu đó, ta nghe vậy lại càng sốt ruột hơn, đẩy phắt cửa ra, nói với
Lục Hải Không: “Rốt cuộc ngươi muốn nói với chú ngươi chuyện gì?”
Cửa đột nhiên mở khiến Lục Hải Không sợ hết hồn, hắn ngơ ngác nhìn chăm chú vào ta một lát, mặt dần ửng đỏ, rồi lại tái ngay.
Ta làm sao mà hiểu được tâm trạng phức tạp của hắn, hít sâu một hơi, đang
định xin lỗi thì hắn bỗng nắm lấy tay áo ta khẽ nói: “Vân Tường, ta
không phải là sói mắt trắng. Ta biết mắt phải của ta rất xấu, nhưng…
nàng đừng ghét nó, cũng đừng ghét ta.”
Cảm xúc có rối rắm thế nào, lời muốn nói có nhiều thế nào cũng bị một câu đó của hắn đánh tan.
Hắn bồi hồi ngoài cửa lâu như thế, chuẩn bị lâu như thế, khi thấy ta lại
buột miệng nói ra mấy câu này thì có thể thấy tuy hắn không nói, nhưng
vết thương ở mắt vẫn thành điểm yếu của hắn. Ta cũng biết lời nói đó của ta đã tổn thương hắn nhiều thế nào, cũng càng biết rõ, thì ra hắn sợ ta khinh thường hắn đến thế.
Bỗng chốc, ta nhìn hắn, lại không biết nên dùng thái độ gì.
Lục Hải Không mười lăm tuổi đã cao hơn ta, lần đầu tiên ta ngắm nhìn kĩ
càng đôi mắt của hắn. Ánh trăng rọi xuống màn tuyết phủ đầy sân, phản
chiếu ánh lung linh trong con ngươi đen của hắn. Đứa bé này đang tồn tại rất chân thực, không phải chỉ là giây lát thoáng qua trong cuộc đời Sơ
Không, mà là một con người đang sống sờ sờ.
Ta biết rõ cuộc đời
Tống Vân Tường này chỉ như một bọt nước mờ ảo, sống chết không quan
trọng. Nhưng đối với Lục Hải Không mà nói, đây lại là cuộc đời của hắn,
cuộc đời duy nhất.
Có lẽ là vì tối nay lạnh quá, ta như bị ma xui quỷ khiến bước qua cửa ôm lấy Lục Hải Không. Vòng tay qua lưng hắn,
siết thật chặt.
Người Lục Hải Không bỗng cứng đờ, rồi càng ngày càng cứng: “Vân Vân Vân Vân Vân… Tường?”
“Xin lỗi.” Ta nói, “Đó chẳng qua chỉ là câu buột miệng lúc giận dỗi mà thôi, xin lỗi. Ta không ghét ngươi đâu, đừng buồn.”
Lục Hải Không ngẩn người, cơ thể thả lỏng hơn, hắn lưỡng lự một lát, rồi
đặt tay lên lưng ta, ôm hờ, như thể sợ ôm chặt quá sẽ xúc phạm ta vậy.
Ta nghe thấy tiếng hắn thở dài bên tai ta: “Vân Tường, lúc đó không phải ta mặc nhận, ta chỉ đang nghĩ nên từ chối chú như thế nào, và làm sao
để nói với ông ấy chuyện… chuyện… chuyện cưới nàng.”
Ta rớt mắt, sững sờ.
“Mấy năm trước không thể nhưng giờ thì đã được rồi, không thể để lỡ Vân
Tường thêm được nữa, vừa hay trước khi đại quân Nam tiến vẫn còn chút
thời gian rảnh, cho nên ta định tổ chức hôn lễ… Vừa nãy ta cũng thuyết
phục được chú rồi, Vân Tường, nàng đồng ý không?”
Không biết nếu
bây giờ ta nói với hắn rằng: “Ta phải về kinh thành giúp cha ta, ta phải gả cho Tam hoàng tử.” thì vẻ mặt Lục Hải Không sẽ như thế nào. Ta đẩy
Lục Hải Không ra, gãi đầu: “Ngươi đừng vội, để ta nghĩ đã.”
Lục
Hải Không nắm lấy gấu áo ta không buông: “Ta biết Vân Tường đi Bắc
Trường Thành với ta đã phải từ bỏ rất nhiều thứ, sau khi tới đây nàng
cũng phải chịu rất nhiều tủi khổ. Nhưng dẫu sao nàng vẫn ở bên cạnh ta,
ta biết Vân Tường tốt với ta, ta không muốn phụ nàng…”
Ta xoa
trán, nếu nói tới việc phải chịu tủi khổ sau khi tới Bắc Trường Thành
thì ta vẫn chưa được thực sự trải nghiệm. Một là, ta suốt ngày ở quán
rượu của Lan Hương, không nghe thấy lời ra tiếng vào nào. Hai là, con
gái thừa tướng như ta mà có thể bình an vô sự ở trong “phủ thủ lĩnh phản loạn” suốt năm năm thì có thể thấy những tủi khổ Lục Hải Không phải
chịu còn hơn cả ta. Lẽ ra về tình về lý ta đều nên nhận lời Lục Hải
Không, nhưng chiều nay Thanh Sơn Tử lại mang cái tin đó tới, dù đời này
ta không có tình cảm gì, những dẫu sao vẫn phải làm tròn đạo hiếu.
Ta nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một lí do: “Lục Hải Không, ngươi nói ta tốt với ngươi, ngươi không muốn phụ ta, nhưng ngươi yêu ta không?” Hỏi
xong câu này, ta cũng phải rùng mình, gắng dằn cảm giác buồn nôn lại,
hỏi tiếp: “Ngươi ngưỡng mộ ta, kính trọng ta, nhưng thứ ta muốn không
phải là những điều đó, đó không phải tình yêu nam nữ, tình cảm vợ chồng. Ngươi… hãy nghĩ lại đi.”
Lục Hải Không giật mình, như thể không
ngờ ta sẽ nói những lời này, hắn nghĩ một lát rồi đáp: “Ta không hiểu
những thứ đó, nhưng đời này ta sẽ không lấy ai khác ngoài nàng. Vân
Tường, người nên nghĩ lại là nàng mới đúng.”
Hắn không tiếp tục
ép ta giải thích, chỉ cười nói: “Nếu Vân Tường đồng ý thì nói với ta một lời là được, nếu nàng muốn hoãn lại, thì chúng ta sẽ hoãn. Đêm tuyết
lạnh lắm, Vân Tường nhớ giữ ấm nhé, ta về trước.”
Nhìn bóng hắn
khuất trong sân, ta đứng trước cửa che kín mặt, nhóc con, đừng cười đẹp
như thế chứ! Cũng đừ