
ng dùng cái mặt chín chắn trưởng thành đó tới đặt
vấn đề này chứ! Ngươi khiến ta y như một con bé cáu kỉnh ấy, xấu hổ chết mất!
Ba ngày sau, ta đặt một lá thư trên bàn: vào núi săn thú,
chưa biết ngày về. Lục Hải Không ngươi quyết định xong muốn đánh thì cứ
đánh, đừng đợi ta về thành thân.
Cuối cùng ta quyết định tới cửa
Nam, về kinh với bọn Thanh Sơn Tử. Bởi vì ta biết Lục Hải Không bây giờ
rời xa ta vẫn có thể sống tốt, mà ở kinh thành, cha Tống đã già yếu, thị nữ Thúy Bích đã lâu không gặp, và còn rất nhiều người nữa. Bọn họ không thể chết trong cái gọi là tranh đấu chính trị, giống như phủ tướng quân năm năm trước, bị hỏa thiêu thành tro bụi.
Nếu ta về mà có thể có chút tác dụng, vậy thì nên về.
Lúc về kinh thành nhanh hơn lúc đi rất nhiều.
Dọc đường, không khí chiến tranh lan tỏa tới từng ngóc ngách, dân chúng đều mang vẻ hoảng sợ. Không ngờ thế cục đã căng thẳng tới vậy. Ở Bắc Trường Thành, ta cách li mình quá tốt, Lục Hải Không cũng bảo vệ ta quá cẩn
thận.
Năm ngày sau khi bỏ đi, chúng ta đã tới ranh giới thế lực
của quân Bắc Trường Thành, chỉ cần qua một thành nữa thì xem như đã vào
vùng kiểm soát của triều đình. Thanh Sơn Tử dịch dung cho ta thành một
bà lão, y và Hắc Vũ làm con ta, diễn vở con đưa mẹ về quê, tuy ta rất
bất mãn cái vai mẹ già này, nhưng nghĩ tới việc mình cũng đã mấy trăm
tuổi thì bị gọi là mẹ cũng đâu có sao, vì thế miễn cưỡng đồng ý.
Lúc đi qua cổng thành cuối cùng, quan binh đang tiến hành kiểm tra như bình thường, thì đột nhiên có một quân sĩ thanh lĩnh[3'> cưỡi ngựa phi tới,
tiếng vó ngựa hối hả pha lẫn tiếng hô to của gã: “Lệnh khẩn cấp! Giữ lại tất cả phụ nữ còn trẻ! Không được cho ra khỏi thành!” Hắn liên tục lặp
lại, binh lính bảo vệ thành lập tức khua giáo ngăn tất cả dân chúng trên đường lại, nói: “Phụ nữ trẻ tuổi không được ra khỏi thành!”
[3'> Thanh lĩnh: từ dùng để chỉ những người xuất thân từ nông dân lên thành thị làm việc.
Quân sĩ thanh lĩnh phi ngựa tới cổng thành, ghìm cương, rồi lấy một bức
tranh từ ngực dán lên bảng thông báo: “Phàm là những người giống như
trong bức tranh ba phần, không phân già trẻ gái trai đều giải về nha phủ cho ta!”
Hắc Vũ và Thanh Sơn Tử phía sau lập tức trở nên căng thẳng, Thanh Sơn Tử thấp giọng nói: “Tiểu thư, cúi đầu xuống.”
Ta lại đang suy nghĩ một vấn đề sâu xa: “Giống ba phần là giống thế nào?”
Chả hiểu sao ta lại nghe thấy hai người phía sau thở dài, ta không biết bọn họ đang thở dài điều gì, ngẩng đầu lên nhìn bức tranh dán trên bảng
thông báo phía đằng xa, thoáng chốc đã ngây người. Ai mà vẽ giống hệt ta thế?
Ở Bắc Trường Thành, ngoài Lục Hải Không, còn ai quan sát ta tỉ mỉ như thế nữa.
Lòng ta có chút bối rối, cúi người xuống, đúng là có thêm vài phần già dặn.
Phụ nữ còn trẻ đều bị giữ lại hết, bọn lính bước tới kiểm tra từng người.
Thanh Sơn Tử bên phải đỡ lấy ta, Hắc Vũ đứng sau một bước, lúc đi qua
binh lính, Thanh Sơn Tử giả vờ khẽ nói: “Mẹ, quan binh chỉ đang tìm
ngươi thôi, không sao đâu.”
Ta không quan tâm đến y, chỉ cúi đầu
đi về phía trước, đúng lúc sắp ra khỏi cổng thành rồi thì đột nhiên vị
binh sĩ thanh lĩnh đó cản ta lại: “Bà lão, ngẩng đầu lên một chút.”
Sau khi nghe lời này ta bắt đầu hơi do dự, nếu bị bắt lại tại đây, tà và Lục Hải Không…
Ai ngờ ta còn chưa nghĩ xong, thì Hắc Vũ phía sau đã kéo tay ta lại, ta
ngơ ngác nhìn gã, Hắc Vũ buông một câu “Đắc tội.” bèn dùng cánh tay rắn
chắc giữ chặt ta trên vai. Đúng lúc đó Thanh Sơn Tử cũng rút thanh
nhuyễn kiếm khỏi eo, không nói lời nào đã vung thẳng về phía mắt viên
binh thanh lĩnh.
Con ngựa bị thương, trong tiếng rú thảm thiết
của nó, Hắc Vũ ra lệnh “chạy”, hai người lập tức thi triển khinh công,
đạp lên vai người phía trước bay thật xa.
Ta bò lên vai Hắc Vũ,
nhìn cổng thành hỗn loạn, chẳng biết tại sao lại nhớ tới ngày ta đầu
thai, trước cầu Nại Hà cũng hỗn loạn như thế. Nhưng hôm nay lại không có ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào ta. Ta thấy lòng mình trống vắng lạ
kì.
Lúc về tới địa bàn của triều đình, bọn Thanh Sơn Tử và Hắc Vũ nhanh nhẹn hơn rất nhiều, mua ngựa đi nên tốc độ nhanh hơn không ít,
chỉ mấy hôm nữa là về tới kinh thành.
Đã lâu không thấy kinh
thành, vừa vào kinh, đám Thanh Sơn Tử và Hắc Vũ đã nói mình có việc, bảo ta tự về tướng phủ. Ta thầm thấy kì lạ, bọn họ không sợ ta chạy sao?
Nhưng ngẫm lại, tới kinh thành rồi ta còn chạy được đi đâu, vì thế ngoan ngoãn tự về tướng phủ.
Tàn tích của phủ tướng quân đối diện
tướng phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đối với lịch sử của thiên triều mà
nói, phủ đại tướng quân ngày xưa đã thành một nét mực có thể có, có thể
không.
Thị vệ canh cửa tướng phủ vẫn là mấy người cũ, nhìn thấy ta, bọn họ đều sợ chết khiếp: “Tiểu… thư về rồi?”
Ta gật đầu: “Ta về rồi.”
Một tên thị vệ nhũn chân, vội vàng chạy vào bên trong. Người đầu tiên ta
muốn gặp nhất sau khi về phủ là cha ta, nhưng lạ là, ta không nhìn thấy
cha Tống nổi giận lôi đình trong đại sảnh, mà là một ông già gầy như que củi, bệnh tật liên miên nằm trong phòng.
Ta không dám gọi ông, không ngờ năm tháng