
ong cũi.
Lúc đó hai tên này đang bàn với nhau xem sau khi xuống núi
thì đi đâu tìm nơi chè chén, ta tốt bụng nhắc hai kẻ đó một câu: “Đồ ăn
trong Thánh Lăng giáo ngon lắm đó.” Sau đấy hai tên đó cảnh giác nhìn ta hồi lâu, rồi đột nhiên ra tay với ta, ta thua nên bị bắt theo luôn.
Đi suốt ba ngày, người áo tím cũng ở cạnh ta suốt ba ngày, ta cũng nhớ sư phụ ba ngày.
Trong kí ức, ta chưa từng rời xa sư phụ lâu như thế. Tuy thường ngày sư phụ
hay sai ta làm những việc ta không thích, như gấp chăn giặt quần áo cho
người này, đấm chân bóp vai cho người này, còn hay lấy việc trêu chọc ta làm trò tiêu khiển. Nhưng lúc ta ốm sư phụ luôn có ở bên, lúc giật mình tỉnh giấc vì ác mộng cũng có thể nhìn thấy sư phụ, bị người khác bắt
nạt, sư phụ cũng sẽ giúp ta bắt nạt lại.
Ta vò đầu nghĩ, thật ra
dáng vẻ lúc sư phụ xoa đầu ta bảo ta rằng: “Tiểu Tường Tử, ngoan.” còn
ngon hơn gà hầm nhân sâm và gà tơ hầm nấm nhiều.
Muốn về cắn sư phụ một cái quá… Nhưng, giờ phải làm thế nào mới có thể quay lại bên sư phụ…
Hình như bánh xe vấp phải một tàng đá, ta bị xóc tưng lên, chúi đầu vào
người áo tím đối diện khiến người đó đột nhiên ho một tiếng, hơi thở rối loạn mấy nhịp. Ta vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy người đó mê man mở mắt
ra.
“A, ngươi tỉnh rồi.”
Ta reo lên khiến cả hai người
đánh ngựa đằng trước cùng ngoảnh đầu lại, bọn họ cảnh giác nhìn chòng
chọc người áo tím hồi lâu, cuối cùng mới yên tâm tiếp tục đánh xe. Ta
không hiểu, chân tay người này đều bị trói bằng xích sắc, mặt mày tái
mét, trông y chang sắp chết, hai tên lực lưỡng kia còn cảnh giác như vậy làm chi.
Người đàn ông giật tay giật chân vang lên tiếng sắt kêu lách cách, dường như hắn đột ngột nhận ra hoàn cảnh của bản thân mình,
cứng đờ cả người, rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh, ngừng một lúc trên
lưng của hai kẻ kia, rồi quay đầu lại nhìn ta: “Ngươi là ai?”
“Ta là Tiểu Tường Tử.” Ta tốt bụng nhắc nhở y, “Chúng ta bị trói này.”
Y cau mày: “Xem ra ngươi rất vui.”
“Vì bây giờ có người cùng khó chịu với ta rồi, sư phụ nói lúc thê thảm mà
nhìn thấy người khác còn thê thảm hơn mình thì tâm trạng sẽ cân bằng hơn rất nhiều.”
Người đó thở dài, gục đầu xuống: “Đồ ngốc…”
Ta thấy người đó có vẻ ủ rũ quá, vậy nên càng tốt bụng lén tới nói thầm
bên tai hắn: “Ngươi đừng sợ, lát nữa thôi sư phụ sẽ tới cứu ta, khi ấy
ta sẽ bảo người đưa ngươi đi luôn.”
Người đó liếc ta một cái, không nói gì nữa.
Vì có người bầu bạn nên ta không thấy cô đơn nữa mà bắt đầu trò chuyện với y, hình như người này không thích nói, vì thế ta thong thả kể từng mẩu
chuyện vui của ta và sư phụ. Y vẫn chỉ chớp mắt ngồi nghe, từ chiều đến
tận xẩm tối mà không hề đáp lại, đột nhiên hai kẻ vạm vỡ ngồi đằng trước đột nhiên hét lên sợ hãi:
“Nó… Con bé đó là đồ đệ ngốc mà thiếu chủ của Thánh Lăng giáo quý như báu vật!”
Ta gãi đầu, đang muốn nói sư phụ có quý ra như báu vật đâu thì bỗng một
cơn gió to lướt qua, mạnh tới độ khiến ta không mở mắt nổi. Lúc mở được
thì lại thấy trong ánh hoàng hôn phía cuối con đường, có một bóng người
đang chầm chậm bước tới.
“A! Sư phụ! Sư phụ!” Ta hét to, quýnh
quáng tới độ cứ đấm liên hồi vào tấm vách gỗ, chỉ hận không thể đập nát
ngay lập tức rồi nhào vào lòng sư phụ.
Có điều sư phụ còn chưa
tới gần ta đã nghe thấy tiếng cười cười rợn tóc gáy. Ta lạnh sống lưng,
mỗi một sợi lông trên người đều không kìm được mà gai cả lên, trong kí
ức của ta, rất ít khi sư phụ cười thế này, nhưng một khi đã cười như thế thì…
“Tốt, rất tốt.” Sư phụ bỗng rút cây roi dài ở bên hông ra.
“Ông đây lật tung cả núi tìm người, ấy vậy mà lại bị hai tên khốn các ngươi
bắt đi.” Cây roi dài quất xuống đất tạo nên một tiếng “chát” vang dội,
ta cũng rùng cả mình, run lên mấy bận. Sư phụ cười nói: “Làm ông đây phí công mấy ngày, nói đi, các ngươi muốn chết thế nào. Ông thành toàn
cho.”
Hai hai kẻ vạm vỡ phía trước nhìn nhau, rồi một tên trong
đó nói: “Hai anh em chúng tôi vô tình mạo phạm Thánh Lăng giáo, cô nương này là đồ đệ của thiếu chủ, đương nhiên chúng tôi sẽ trả lại cho thiếu
chủ rồi.”
Ta nhìn người đàn ông áo tím đang ngồi bên cạnh, hắn ta vẫn im lặng quan sát tình hình xung quanh, ta nói thầm: “Ngươi yên tâm, sư phụ ta không phải là người rộng lượng đâu, hai tên vạm vỡ kia chắc
chắn sẽ bị đánh.”
Người đàn ông áo tím lẳng lặng nhìn ta một lúc, bỗng đáp: “Nếu sư phụ ngươi nghe thấy những lời này, thế nào tí nữa
ngươi cũng bị đánh.”
“Sư phụ sẽ không đánh ta đâu.” Kể ra sư phụ
quả thật chưa bao giờ thật sự đánh ta, mỗi lần người tự dưng nổi giận
với ta, có tức lắm thì cũng mạnh tay véo má ta mà thôi. Càng nghĩ ta
càng cảm thấy sư phụ tuyệt vời. Về Phong Tuyết sơn trang rồi, ta nhất
định sẽ dốc sức đấm chân bóp vai cho sư phụ.
Đúng lúc ta nghĩ thế thì sư phụ chợt nói: “Trả? Thứ đã bị cướp đi, trước nay ta thích tự
mình đoạt về hơn.” Cơ thể người đột ngột chuyển động, hai tên vạm vỡ lập tức tuốt đại đao bên người ra, nhưng mục tiêu của cú đánh đầu tiên của
sư phụ lại không phải là hai người đó.
Ta chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên ngay trên