XtGem Forum catalog
Bảy Kiếp Xui Xẻo

Bảy Kiếp Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324353

Bình chọn: 9.00/10/435 lượt.

đầu mình, cái hàng rào gỗ mà ta dùng đầu đập hồi lâu vẫn đứng vững nay lại đột nhiên nứt toác, sư phụ ném một con dao

găm tới bên chân ta, cực kì bực bội lườm ta một cái. Sau đó quay người

đấu với hai kẻ kia. Không ngờ võ công của hai tên này cũng rất khá,

chẳng mấy chốc đã lập thế cân bằng với sư phụ.

Ta lập tức nhặt

dao lên, cố sức cắt đứt sợi dây thừng, rồi quay đầu lại nói với người áo tím: “Ta chém sợi xích này giúp ngươi nhé.”

“Đừng phí công.”

Người áo tím thờ ơ nói: “Dao bình thường không thể chặt đứt được xích

làm từ đá huyền thiết đâu. Hai người đó cũng không phải hạng học võ bình thường mà là kẻ chuyên bắt yêu. Dù sư phụ ngươi có mạnh đến đâu nhưng

đấu với hai người cùng lúc cũng rất vất vả. Nếu ngươi thông minh hơn thì phải biết giờ nên chạy đi.”

Ta chớp mắt nhìn người áo tím một

lúc: “Sư phụ ta cũng không phải hạng học võ bình thường.” Ta giơ con dao găm lên, lẩm nhẩm câu khẩu quyết sư phụ đã dạy ta từ mấy tháng trước,

chặt mạnh cái, sợi xích vỡ toang, ta cất kĩ con dao găm đi, nói với

người đó còn đang kinh ngạc: “Đây cũng không phải là dao bình thường

đâu.”

Ta kéo tay người đó đỡ y dậy: “Chúng ta trốn trước đã, đợi sư phụ giải quyết xong thì bàn tiếp.”

Ai ngờ ta vừa định đưa người đi thì bỗng nghe thấy một tên đô con hét lên: “Nhóc con, đừng hòng chôm được hàng của bọn ta!” Còn chưa dứt lời gã đã bỏ mặc tên còn lại, vung đao xông về phía ta, ta hoảng hốt gọi sư phụ,

kéo người áo tím chạy thục mạng theo con đường men rừng.

Ta nghe

thấy tiếng sư phụ bực mình mắng ta: “Ngươi lại quyến rũ yêu tinh ở đâu

thế hả!” Tiếng vang không xa lắm, chắc là đã đuổi tới nơi rồi.

Người áo tím bị ta kéo chạy có vài bước đã thở không nên hơi: “Ngươi buông… buông ta ra… bọn họ sẽ không làm gì ngươi đâu.”

Nghe xong ta lập tức buông tay, chân không hề dừng lại, đột nhiên đầu gối bị một vật nặng đánh vào, chân ta mềm nhũn, thê thảm ngã dập mặt xuống

đất. Ta ngẩng đầu, nổi khùng mắng người áo tím kia: “Đồ lừa đảo! Ta bỏ

tay ra rồi họ vẫn đánh ta đấy thôi!”

Y há hốc mồm, nói không nên lời.

Cằm vừa đau vừa rát, hình như là bị xước da rồi, ta còn chưa kịp khóc thì

một bóng đen đã phủ lên ta, ngoảnh đầu lại thì thấy kẻ đô con kia đang

múa đao, trông như muốn chẻ ta thành hai. Ta chớp mắt, bỗng thấy một cây roi dài quấn lấy eo kẻ đó, không biết người dùng roi làm thế nào mà chỉ cần khẽ vung một cái, kẻ đó đã bị hất văng sang một bên như một con

rối.

Tà áo trắng của sư phụ bay bay, phong độ rạng người xuất hiện trước mặt ta, một tay nắm roi, một tay kéo ta lên.

Khi ấy dù mặt sư phụ có u ám tới đâu thì dưới mắt ta vẫn đẹp như hoa mùa

xuân, ta ôm chặt lấy eo người, cọ mấy cái lên ngực người, còn ra sức

khóc: “Sư phụ, con sai rồi! Oa… Không thèm gà hầm nhân sâm nữa… Oa…”

Sư phụ lại kéo ta ra khỏi lòng, nhìn cằm ta, rồi lại nhéo tay và chân ta, tức tối hỏi: “Bị đánh mấy lần rồi?”

Ta vừa thút thít vừa nghĩ một lát: “Không đếm...”

Mặt sư phụ càng khó coi hơn: “Có đánh trả không?”

“Không thắng được...”

“Đồ ngốc này!” Sư phụ cắn răng, điên tiết lườm hai tên to lớn lại đứng cạnh nhau, nghiến lợi lẩm bẩm như căm thù, “Lợn ta nuôi mà các người dám làm thịt trước…”

Tên đô con bị sư phụ hất văng ra đỡ eo nói: “Hai

anh em ta đã xin lỗi ngươi rồi, hơn nữa còn đồng ý trả con nhóc này lại

cho ngươi, mấy ngày nay ta chưa từng hành hạ nó. Sao ngươi còn muốn làm

khó bọn ta?”

Sư phụ cười lạnh, bảo vệ ta ra sau, vô cùng vênh váo nói: “Làm khó các ngươi còn cần lý do à?”

“Thánh Lăng giáo đừng ức hiếp người quá đáng! Hai bọn ta chỉ muốn lấy lại hàng…”

“Ông đây không muốn trả.” Cây roi trong tay sư phụ rung lên, kiêu ngạo nói: “Tới đây mà cướp.”

Thấy sư phụ và hai người đó lại quần nhau, ta vò đầu, ngồi xuống bên người áo tím: “Ngươi thấy chưa, sư phụ ta nhỏ nhen lắm.”

Người áo tím im lặng một lát: “Sư phụ của ngươi không phải là người thường.”

Ta gật đầu: “Ừm, nhỏ nhen hơn người thường… có điều người rộng lượng với

ta lắm.” Ta ngoảnh đầu nhìn người áo tím: “A, thân vậy rồi mà chẳng biết tên ngươi.”

Y trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta là Tử Huy.”

Ta đang định tỏ vẻ thân thiện làm quen với hắn thì đột nhiên có gì đó lóe

lên trong mắt, mặt Tử Huy đổi xoành xoạch, đẩy ta xuống đất rồi hét lên: “Ám khí! Cẩn thận!” Ta còn chưa kịp định hình đã xảy ra chuyện gì,

ngẩng đầu lên thì thấy ba cây châm to như ngón út phóng thẳng tới, muốn

tránh cũng không kịp, đúng lúc ta đang ngây người ra, thì bỗng có một

cây roi màu đen lượn qua, cây roi mảnh chỉ bện bằng dây thừng lại quất

gãy cả đống châm.

Ta đang định hét lên “Sư phụ quá khủng” thì lại thấy hai tên kia nhân cơ hội sư phụ lơ là, một kẻ ghìm người, kẻ còn

lại vung đao lên!

Ta hốt hoảng, bỗng chốc không thốt nên được lời nào, chỉ có thể giương mắt lên nhìn…

“Không được bắt nạt sư phụ của ta!”

Đúng lúc ánh điện tóe lửa thì sư phụ hơi dịch người, đại đao bổ xuống vai

trái, máu chảy đầm đìa. Nhưng dường như sư phụ không hề thấy đau chút

nào, cơ thể thuận thế khuỵu xuống, không biết làm kiểu gì mà chỉ vỗ nhẹ

lên hai kẻ kia thì hai kẻ đó đều giật nảy mì