
ù dọa người khác đã đạt được, anh ta vỗ tay, cười ha hả.
Kiều Lợi Duy từ lâu đã là người phụ trách khối bán hàng ba tỉnh Đông Bắc, tự gọi mình là “Trương Tác Lâm[6'>”, vị vua của vùng Đông Bắc trước đây.
[6'> Trương Tác Lâm (1875-1928): tự Vũ Đình, nhũ danh là Trương Lão Ngật
Đáp, ông thích người khác gọi mình là “Trương đại soái”. Ông là người
cầm quyền cuối cùng của chính phủ Bắc Dương, xuất thân từ một gia đình
nông dân nghèo.
Cô và anh ta được phân làm giám đốc kinh doanh
của hai khu vực khác nhau, ngày thường thì việc ai nấy làm, chẳng bao
giờ cùng xuất hiện và cũng không có mâu thuẫn rõ ràng về một việc gì cả. Nhưng anh ta có chiêu thức riêng để ứng phó với khách hàng, sau khi
uống xong ba cốc rượu thì khách hàng dù lớn đến đâu anh ta cũng chẳng e
dè mà vỗ vai xưng huynh gọi đệ, có không ít người hết lần này đến lần
khác vướng phải chiêu thức này của anh ta, trong lúc chuyện trò anh ta
cứ luôn miệng gọi “đại ca”, “lão đệ” cực kỳ thân thiết. Phong thái đó
khiến Đàm Bân có chút ngưỡng mộ và biết mình không thể bì kịp anh ta.
“Ngồi đi.” Cô nhường một bên ghế.
Kiều Lợi Duy móc bao thuốc ra. “Hút thêm một điếu?”
“Cảm ơn, tôi có rồi.”
Kiều Lợi Duy nhìn nhãn hiệu Sobranie trên bao thuốc, khẽ nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường: “Cái này cũng gọi là thuốc lá ư?”
Đàm Bân lườm anh. “Đây không phải là thuốc thì là cái gì?”
Kiều Lợi Duy nhả ra một làn khói, khẽ cười. “Một dạo hết thuốc, tôi xin
người khác một điếu, tốt thôi, tôi hút, răng hút, quai hàm cũng hút đến
vàng cả ra mà chẳng rít được hơi nào. Đến khi cúi xuống nhìn thì, ôi
thôi, đó chẳng phải là một cái ruột bút bi hay sao?”
Đàm Bân ngẩng đầu cười, những hậm hực trong lòng đã được giải tỏa ít nhiều.
“Cherie, cô có nghe nói không? Tony cũng sẽ ra đi.” Cuối cùng, Kiều Lợi Duy cũng nói vào chủ đề chính.
“Thật không?” Đàm Bân nheo mắt. “Anh nghe ai nói vậy? Sao tôi chẳng biết chút gì?”
Kiều Lợi Duy ngậm điếu thuốc, rít vài hơi, rầu rĩ nói: “Tony đi, vị trí giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc lại bỏ trống rồi.”
Đàm Bân nín thinh, cô biết anh ta nói như vậy là có dụng ý.
Quả nhiên, thấy cô không nói gì, Kiều Lợi Duy hỏi: “Cô cảm thấy ai có khả năng ngồi vào chiếc ghế trống ấy?”
Đàm Bân điềm đạm trả lời: “Lão Kiều, Tony còn chưa đi nên những chuyện anh
nói từ nãy đến giờ coi như chưa có. Còn việc ai sẽ ngồi vào vị trí đó là do tôi phụ trách sao?”
Kiều Lợi Duy cũng là người thông minh, lập tức hiểu rõ ngụ ý của Đàm Bân, cô không muốn cùng anh bàn luận chuyện này.
Anh ta vứt đầu mẩu điếu thuốc, định kết thúc câu chuyện ở đây nhưng ngón
tay chẳng biết vô tình hay hữu ý lại bất ngờ sượt qua đùi cô.
Đàm Bân rất nhạy cảm, lập tức nhích ra xa một chút.
Kiều Lợi Duy đứng dậy thản nhiên như không, nhìn lên vách kính trong suốt, dang hai cánh tay làm động tác như muốn bay lên.
“Hóng mát xong rồi, đi thôi, cùng quay về văn phòng nhé?”
Đàm Bân từ chối khéo: “Tôi còn phải đi đến chỗ lễ tân lấy tài liệu chuyển phát nhanh, anh đi trước đi.”
Kiều Lợi Duy tuy không đạt được mục đích nhưng vẫn vui vẻ, vẫy vẫy tay nói: “Ngày mai tôi đi công tác, tuần sau gặp lại nhé!”
Anh ta loạng choạng rời đi, nhìn từ xa anh ta có dáng đi hình chữ bát. Đàm
Bân lắc đầu, tuổi còn trẻ mà đã vác cái bụng bia to tướng, đa phần là
mắc bệnh cao huyết áp, gan nhiễm mỡ, đúng là ăn thì nhiều mà vận động
thì ít.
Không phải Đàm Bân có ý cay nghiệt gì, nhưng bản thân cô
là một người luôn tận lực tìm kiếm cho mình một cách sống lành mạnh nên
khó tránh khỏi việc cô soi mói như vậy. Một người mà đến cả cái miệng
của mình còn không khống chế được thì việc khắc phục những điểm khác
chắc chắn cũng rất hạn chế.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên lần lượt có người đệ đơn từ chức, trong đó có cả Dư Vĩnh Lân.
Tổng cộng là bảy người, tất cả đều bị đuổi ra khỏi cửa, nhổ cỏ phải nhổ tận
gốc. Bởi tất cả những người này bị xem là phe cánh của Trình Duệ Mẫn,
đều do anh tiến cử vào công ty hoặc đề bạt, cất nhắc.
Bọn họ ra đi xem ra cũng rất thong dong.
Không chỉ xử lý dựa theo quy định tự từ chức mà công ty còn cấp cho mỗi người một bức thư giới thiệu với những ngôn từ khá khoa trương, mỹ miều, và
hoặc ít hoặc nhiều thì mỗi người cũng nhận được một khoản tiền bồi
thường, những con số trọn gói đó cũng đủ để mê hoặc lòng người. Người
được nhiều nhất như Dư Vĩnh Lân thì cũng được một khoản tương đương với
nửa năm tiền lương.
Trong phòng làm việc của Dư Vĩnh Lân, hai mắt Đàm Bân đỏ hoe, nhòe lệ. Từ lúc còn làm đại diện bán hàng, cô đã luôn
đi theo Dư Vĩnh Lân. Anh thăng tiến, cô cũng thăng tiến, đã vài năm trôi qua, tình cảm gắn bó ấy vừa là thầy vừa là bạn, vì thế đương nhiên cô
không thể tỏ ra bình thường được.
Dư Vĩnh Lân vỗ vỗ vai cô, đưa cho cô cả hộp khăn giấy.
Anh nhìn “cô học trò” duy nhất của mình, ánh mắt hết sức dịu dàng. Lúc này
thật sự không tiện để anh có thể nói với cô, những năm qua cô đã mang
đến cho anh rất nhiều niềm vui không thể nói bằng lời.
Từ trong
phòng làm việc, anh nhìn qua bức tường kính, luôn nhìn thấy vóc dáng
mảnh mai của cô, chút ánh sáng mờ