
húng ta, phải sống thêm vài năm như thế này nữa mới thỏa.”
Đàm Bân giấu suy nghĩ trong lòng, đúng hơn là cô cũng không có đủ dũng khí để nói ra.
Người phụ nữ ở tuổi này phải cần người có người, cần tiền có tiền rồi, nhưng người nào cũng ôm hận không chịu lấy chồng.
Cô không kể gì về việc công ty với Văn Hiểu Tuệ, cô không muốn phá vỡ bầu
không khí vô cùng dễ chịu này, chỉ cần một mình cô lặng lẽ buồn là đủ.
Hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy. Đàm Bân rẽ qua cửa hàng tiện lợi 24h, mua thật nhiều thực phẩm đông lạnh, cô muốn nhét đầy cái tủ lạnh
đang trống rỗng của Thẩm Bồi. Từ hai ngày trước, đồ ăn trong tủ lạnh đã
hết sạch, chỉ còn sót lại mấy chai bia và vài viên đá.
Thẩm Bồi
để ý thấy sắc mặt của cô có chút lo lắng, trên tay vẫn còn cầm bảng màu, chạy lại hỏi: “Lại làm sao vậy? Sao mà sắc mặt ủ rũ, đau khổ thế?”
Đàm Bân đá mạnh lên cánh cửa nhà vệ sinh, lớn tiếng nói: “Em đã chết rồi, không cần phải để ý đến em!”
Thẩm Bồi ở bên ngoài cố gắng dùng sức đạp cửa. “Đàm Bân, đây là tài sản cá
nhân của anh, em mà làm hỏng thì coi chừng anh báo cảnh sát đấy!” Anh ra sức đạp mà cứ ngỡ đây không phải là cửa nhà mình vậy.
Đàm Bân bị Thẩm Bồi trêu đùa liền bật cười thành tiếng, nhưng thực ra cô vẫn rất buồn.
Đối với hai từ “thần tượng”, Thẩm Bồi có những cách nghĩ riêng, độc đáo của mình. Anh nói, người được xem là thần tượng thực ra là người đại diện
cho những mục tiêu mà chính mình chưa đạt được, hoặc là một thế giới mà
mình không có khả năng chen chân vào. Tóm lại, thần tượng của Đàm Bân có thể là Tony Blair, Vladimir Vladimirovich Putin, thậm chí là George
Bush[5'>, nhưng tuyệt đối không thể là Trình Duệ Mẫn.
[5'> Ba cựu tổng thống của ba nước Anh, Nga, Mỹ.
Tuy lập luận của anh có hơi trúc trắc nhưng Đàm Bân cho rằng không phải
không có lý, chỉ là trong lòng cô lúc nào cũng khó chịu như có một cái
gai nhọn đâm vào. Thật khó để giải thích vì sao khi nhìn thấy Trình Duệ
Mẫn thất thế ra đi như vậy, trái tim cô lại như bị dao cứa, có một sự
đồng cảm sâu sắc.
Thẩm Bồi nói: “Em đang cảm thấy thất vọng, đau
khổ, không rơi vào vòng lửa đạn của kẻ địch, mà lại chết dưới mũi tên
bắn lén của người nhà. Khó mà lý giải, thật đúng là khó mà lý giải
được…”
Anh vừa đi vừa lắc đầu, quay lại bên giá vẽ, tiếp tục công việc của mình.
Thẩm Bồi cứ cầm đến cọ vẽ là tập trung cao độ, giống như bên cạnh chẳng có
ai, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của anh. Đàm Bân lặng lẽ đứng
trước cửa phòng vẽ một lúc rồi trở ra phòng khách, cầm chìa khóa xe, nhẹ nhàng khóa cửa lại, đi ra ngoài.
Lâu dần cũng có tin tức truyền đi.
Công ty phát hiện Trình Duệ Mẫn đã dùng những thủ đoạn bất chính để giành
các hợp đồng từ khách hàng, từ trụ sở chính của công ty đã có lệnh lập
tức khai trừ.
Đàm Bân hiểu thực tế đây chỉ là những lý do cấp
trên đưa ra để nghe cho có vẻ thuận tình hợp lý, cũng giống như những
báo cáo tài chính mà công ty niêm yết trên thị trường. Tất cả nhân viên
của MPL, lúc được nhận vào công ty đều phải ký một bản quy tắc đạo đức
nghề nghiệp, trong đó nói rõ trong thời gian làm việc, cam kết không vi
phạm luật pháp, không đưa hối lộ và không nhận hối lộ. Thế nhưng đã là
nhân viên kinh doanh, mọi người đều hiểu rõ quy tắc ngầm kia, nếu tính
một cách nghiêm túc thì chẳng có người nào được xem là trong sạch. Trong đó, điều khác biệt lớn nhất là, dù mưu cầu lợi ích cá nhân thì vẫn phải giữ gìn và bảo vệ lợi ích của công ty.
Làm việc trên máy tính
quá nhiều khiến mắt Đàm Bân bị khô, nhức vô cùng. Cô đứng dậy, đi vào
phòng vệ sinh, nhỏ một ít thuốc nhỏ mắt.
Ở ô vệ sinh bên cạnh có người đang nói chuyện điện thoại, giọng rất to.
“Ray Cheng cũng đã đủ xui xẻo rồi, trở thành bia đỡ đạn rồi… Chẳng lẽ anh còn không hiểu thế nào là vu oan giá họa sao?”
Đàm Bân nhận ra đây chính là giọng nói của Jessica, trợ lý của tổng thanh
tra bộ phận tài vụ. Ở chỗ công cộng mà nói chuyện điện thoại to như thế, có lẽ cô nàng này không muốn bưng bít mọi chuyện nữa đây.
Cô cảm thấy sợ hãi, rón rén đẩy cửa phòng vệ sinh, ra ngoài, đi thang máy
xuống lầu, trốn trong vườn hoa nhỏ bên cạnh tòa cao ốc, lo lắng, bồn
chồn châm một điếu thuốc.
Cô không thể nghe và cũng không muốn
nghe những cuộc tranh đấu giữa các lãnh đạo cấp cao. Biết quá nhiều thì
không chừng đến một lúc nào đó lại rước họa vào thân. Cô chỉ quan tâm
nếu như chuyện trước mắt có chút liên quan đến lợi ích cá nhân của mình.
Dư Vĩnh Lân âm thầm thu dọn đồ đạc, lén mang về nhà, xem ra việc lớn đã định, xu hướng suy tàn khó có thể vãn hồi được nữa.
Dư Vĩnh Lân ra đi, mình không biết phải làm thế nào đây?
Một con chim khách đuôi dài đáp xuống ngay đám cỏ bên cạnh, nghiêng đầu
nhìn cô vẻ thăm dò, bộ lông bóng mượt có hai màu đen trắng rõ ràng. Đàm
Bân chăm chú nhìn chú chim hoang dã vô cùng dũng cảm này, cuối cùng dần
dần rơi vào trạng thái mông lung bất định.
“Cherie…”
Một tiếng gọi lớn vang lên phía sau lưng cô, khiến cô giật nảy mình như vừa chạm phải điện.
Thì ra đó là Kiều Lợi Duy, giám đốc kinh doanh đồng cấp với cô, thấy mục
đích h