
ân xô cửa đi khỏi, không ngoảnh đầu lại.
Đêm tối giữa tháng Mười, trời se se lạnh. Cô chỉ mặc chiếc áo sơ
mi mỏng, gió lùa se buốt tâm can, song cô không thấy lạnh chút
nào. Tất cả những điều không vừa ý như đang dâng lên tận cuống
tim, có cảm giác như bản thân đang ở nơi đảo hoang, sóng lớn ầm ầm xô tới mà cô không có chút sức lực nào để chống đỡ.
Cô cứ thế bước đi, như một cái xác di động, đầu trống rỗng.
Men theo những con phố lớn về phía đông, rồi lại về phía nam, nhìn thấy quán bar quen thuộc, cô liền bước vào.
Rượu đỏ, đèn xanh, toàn thân như đang trôi nổi, nhẹ nhõm, sảng
khoái, mọi ưu phiền như bị đẩy lùi, cảnh vật xung quanh sao mà
đẹp đẽ đến vậy.
Giai điệu của nhạc blue du dương, trầm
bổng, sớm đã có khách uống rượu chưa đã miệng hò nhau cùng
khiêu vũ dưới ánh đèn mờ ảo, thể xác va chạm, tâm hồn như bay
bổng.
Đàm Bân nâng ly rượu, hướng về phía ánh đèn, mỉm
cười cạn ly, cô uống rượu tì tì thế này thì cũng đâu khác gì Thẩm Bồi.
“Cho hai cốc Black Jack có đá.” Cô líu ríu gọi nhân viên phục vụ.
Rượu vừa chạm môi liền bị một cánh tay giằng lấy chiếc cốc, tiếng một người đàn ông vang lên: “Xin lỗi, chúng tôi muốn thanh
toán.”
Mấy tờ tiền màu hồng được đặt trên bàn.
Đàm Bân quay người lại, hiện lên trong lớp khói thuốc mờ mịt là
một gương mặt nho nhã rất đỗi quen thuộc, Trình Duệ Mẫn.
Cô khẽ cười, đứng dậy, một tay khoác lên vai anh, đôi mắt nghiêng nghiêng long lanh nhìn anh.
“Nào, anh chàng đẹp trai, chớ để lãng phí một đêm vui như thế này, cùng nhảy một bài nào!”
Cái cách giải tỏa có phần bất cần thế này đem đến cho cô một
cảm giác sảng khoái điên cuồng, đêm nay cô chỉ muốn tự mình
điều khiển cuộc chơi, chẳng cần quan tâm tới cái giá phải trả
đắt như thế nào. Trình Duệ Mẫn vô cùng ngạc nhiên, anh chưa bao
giờ thấy một Đàm Bân như thế này. Trong khi anh còn chưa hết
kinh ngạc, cô đã áp sát vào người anh, hai cánh tay vòng qua cổ anh. Trình Duệ Mẫn thật sự lúng túng, dù sao thì vẫn còn
khách hàng và bạn bè ngồi bên cạnh, thú thực anh không có đủ
dũng khí để khiêu vũ kiểu kề môi áp má trước mặt bao nhiêu
người như thế.
Anh không dám làm bừa nhưng cũng chẳng nỡ
rời tay. Qua lớp áo mỏng manh, anh có thể cảm nhận được da
thịt nóng bỏng dưới bàn tay mình đang tỏa ra một sức hút mê
hoặc.
Trong một thoáng do dự, anh đã bị cô dẫn tới khoảng trống giữa phòng lúc nào không hay.
Đàm Bân không biết có phải mình thực sự đã say rồi không, rượu
trong người cô như ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng một góc khuất
nào đó trong trái tim cô dường như lại rất sáng.
Dựa đầu vào vai anh, cô có một cảm giác bình yên khó tả, con tim như tìm được nơi mà nó thuộc về.
Trong bầu không khí ngột ngạt của quán bar, cô lại ngửi thấy mùi hương mát dịu của sữa tắm thoang thoảng.
Đó là mùi hương khiến cô cảm thấy yên tâm, tin cậy mà ấm áp,
giống như nụ cười của anh thuở trước, cho dù có bị khách hàng gây khó dễ khổ sở bao nhiêu, dù cho trời có sập xuống thì
chỉ cần có anh ở đây, tất cả sẽ ổn thỏa.
Cô vùi mặt vào bờ vai anh.
Trình Duệ Mẫn cảm thấy có cái gì đó rất lạ trên vai mình, chẳng
cần cúi đầu nhìn anh cũng biết bờ vai đang ướt đẫm vì nước
mắt của cô.
Đây là lần thứ ba Đàm Bân khóc trước mặt anh.
Hai lần trước là vì người bạn trai không rõ sống chết ra sao, còn lần này lại là vì ai đây? Anh chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về, an
ủi cô, cùng cô dần dần di chuyển về phía cửa, trái tim bất
giác nhói đau.
Người phục vụ đuổi theo tới cửa. “Thưa ngài, xin gửi lại ngài tiền thừa và túi của cô đây.”
Trình Duệ Mẫn nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, cảm phiền anh
nói giúp với bạn tôi là tôi có chút việc phải đi trước.”
Hít thở bầu không khí trong lành phía bên ngoài quán bar, Đàm Bân đã tỉnh táo đôi chút.
Gió thổi thật lạnh, men say trong người lại dâng lên. Cô bỗng dừng
lại, hai tay ôm chặt lấy bờ vai, nói: “Cảm ơn anh.” Ngừng một
lát rồi cô nói tiếp: “Cảm ơn anh đã thanh toán giúp tôi, gặp
lại sau nhé!” Nói rồi, cô chệnh choạng bước về phía taxi.
Trình Duệ Mẫn bước theo mấy bước, đuổi kịp cô, cởi áo ngoài của
mình khoác lên người cô. Anh gần như nửa bế nửa ôm cô lên xe
mình, thắt dây an toàn cho cô xong, anh mới cất lời: “Trong quán
bar đó có ít nhất một nửa số đàn ông tình nguyện thanh toán
cho em.”
Đàm Bân cười “ha” một tiếng. “Cuối cùng thì người bằng lòng làm kẻ tiêu xài hoang phí chỉ có mình anh.”
Trình Duệ Mẫn nhìn phía trước, không n