
ng làm kinh
doanh, nhưng sống chết tôi cũng không làm, làm kỹ thuật tuy không có tiền đồ rộng mở nhưng môi trường đơn thuần. Bên đó hội tụ
toàn những “tinh anh”, chỉ cần không để ý một chút là ngay lập tức bị đem bán mà còn đếm tiền cho người ta, tôi chẳng dại
mà đi tìm đến mấy chỗ mất tự do như thế.”
©STENT
Đàm Bân không về văn phòng.
Sau khi chia tay đồng nghiệp, cô lái xe về phía đường Nhị Hoàn, xe
cộ đông nghịt, chưa bao giờ cô có cảm giác bơ vơ không nơi nương
tựa như lúc này, giống như người không biết bơi mà bị rơi xuống nước vậy, bốn bề toàn là nước, không biết bám vào đâu, đành
chấp nhận từ từ chìm xuống đáy.
Nghĩ tới câu chuyện về bơi lội sâu xa của Trình Duệ Mẫn, nhìn tình cảnh trước mắt
mà Đàm Bân không kìm được, cười phá lên.
Đã nhiều lần gặp phải những chuyện hoang đường, phản ứng duy nhất của cô chỉ là mỉm cười.
Chỉ bởi cô không thể khóc thét lên.
Cơ hồ dựa vào bản năng, Đàm Bân lái xe vào bãi đỗ dưới nhà
Thẩm Bồi. Đẩy cửa bước vào, trong nhà không có người, chiếc
tạp dề bà Vương hay mặc được vắt trên thành sofa, chắc hẳn bà
ấy đi mua thức ăn.
Đàm Bân mệt mỏi rã rời, vứt túi xách, thay dép.
Nghe thấy tiếng chuông, Tiểu Hồ Điệp lảo đảo chạy tới, cắn gấu quần cô, kéo vào phòng.
Đàm Bân nhẹ nhàng gỡ nó ra. “Mau tránh ra nào, đợi tao thay dép đã.”
Cô nhóc liền quay quanh chân Đàm Bân vẻ lo lắng, sủa “gâu gâu”, móng vuốt chà soàn soạt lên quần Đàm Bân.
Đàm Bân chột dạ, đi chân đất theo sau nó, thấy nó bổ nhào vào cửa phòng vẽ, cào cào cửa.
Cửa đóng, cô dùng sức đẩy, cửa bật mở, một thứ hương thơm kỳ lạ đến khó tưởng tượng.
Thẩm Bồi đang nằm dài ở góc phòng, đôi mắt thanh tú nhắm hờ, hàng lông mày sấp bóng, nét mặt toát lên vẻ mãn nguyện, ngập tràn hạnh phúc.
Đàm Bân gục vào cánh cửa, toàn thân cứng đờ.
Một lúc lâu sau cô mới loạng choạng bổ nhào tới trước mặt Thẩm
Bồi, ngồi xuống. “Thẩm Bồi, anh thật sự khiến cho người khác
quá thất vọng rồi!”
Thẩm Bồi không có phản ứng, toàn thân chìm đắm trong trạng thái thỏa mãn.
Đàm Bân ngồi thụp xuống sàn nhà, trong lòng nghe như có tiếng vụn
vỡ. Trên bức họa phía trên đỉnh đầu, chàng trai và cô gái đều
như đang lạnh lùng nhìn cô. Trong nỗi tuyệt vọng, cô nghĩ mình
đã hiểu tất cả.
Thân xác thì ngay đây nhưng con tim như bị ngăn cách bởi muôn trùng sóng nước. Cái mà cô cần cho đến tận bây giờ anh cũng không thể mang lại cho cô, cái anh cần, cô cũng không có. Cô ra ngoài, đóng cửa để anh tự tỉnh táo trở lại.
Bà Vương đã nấu xong bữa tối, bày sẵn trên bàn. Thẩm Bồi lảo đảo bước ra.
Đàm Bân vẫn xịu mặt, chỉ đáp lời với bà Vương, đợi khi bà Vương
đi khỏi, cô mới chìa tay về phía Thẩm Bồi. “Đưa đây.”
“Cái gì cơ?”
“Còn cái gì nữa? Cần sa.”
Thẩm Bồi bỗng đỏ mặt, bất giác ấn chặt lấy túi quần, quát lên: “Không cần cô quan tâm!”
Đàm Bân tiến lên, gỡ ngón tay anh. “Anh đưa ngay cho em!”
“Buông tay ra!”
“Đưa cho em!”
“Bỏ ra!”
Hai người bỗng trở nên ngang ngạnh, bất chấp mọi lý lẽ, giống như hai đứa trẻ đang tranh giành nhau, liều mạng giữ cho được vật
đang nắm trong tay.
Cơ thể Thẩm Bồi hồi phục chưa được bao lâu, nhanh chóng kiệt quệ. Anh nôn nóng, không nghĩ nhiều, dùng
ngực đẩy mạnh Đàm Bân.
Đàm Bân không có sự phòng bị, hai chân loạng choạng, ngã nhoài, lưng đập mạnh vào góc bàn.
Mặt mũi tối sầm, cô đau tới mức môi bỗng trắng bệch, trong vài giây tưởng chừng mất hết ý thức.
Thẩm Bồi bổ nhào tới đỡ cô. “Bân Bân!”
“Đừng chạm vào tôi!” Đàm Bân hét lên.
Thẩm Bồi định đưa tay ra nhưng rồi rụt lại, lùi mấy bước, dựa lưng vào tường, từ từ ngồi sụp xuống sàn.
Lớp xương mù xám xịt trước mắt từ từ tan biến, Đàm Bân tì tay
vào bàn, gượng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi ngồi ở góc tường như một đứa trẻ vừa gây ra họa, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
“Thẩm Bồi, cứ như vậy thì làm được gì chứ, anh định sống mãi với
sự dằn vặt và hối tiếc, tự đày đọa bản thân thế này sao?”
Trong giọng nói của Đàm Bân tựa hồ như có thứ gì đó vỡ vụn.
“Ai sống trên đời mà chưa từng gặp phải rủi ro chứ? Nhưng có ai như anh, cứ tiếp diễn mãi như thế này? Bản thân anh không chịu
buông tha cho chính mình thì không ai có thể giúp được anh! Anh
nhìn lại mình trong gương xem anh có còn là một thằng đàn ông
nữa không?”
Tiểu Hồ Điệp rõ ràng đã bị một phen khiếp
sợ, cái đầu tròn múp nấp dưới chân Thẩm Bồi, chỉ ló hai con
mắt đen tròn nhìn trộm cô, cái đuôi lộ ra không ngừng run rẩy.
Đàm B