pacman, rainbows, and roller s
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324211

Bình chọn: 7.5.00/10/421 lượt.

ặp anh ấy, gặp rồi là dính như keo.”

“Về

mặt này, chó với mèo tinh lắm, người tốt, người xấu chỉ nhìn cái là chúng biết liền.” Văn Hiểu Tuệ cười nói. “Nếu mà gặp tớ, chắc chắn chúng trốn biệt luôn.”

Đây là lần đầu Văn Hiểu Tuệ tới nhà Thẩm Bồi, cô rất thích cách bài trí bốn

bức tường trong phòng khách, đi loanh quanh ngắm nghía ngôi nhà,

cuối cùng dừng lại trước mấy cái giá vẽ dựng đứng trên sàn.

“Đây là những tác phẩm mới của Thẩm Bồi ư?” Văn Hiểu Tuệ tiến đến, quan sát.

“Đúng vậy, cậu thấy có lạ không?”

Văn Hiểu Tuệ lùi ra xa vài bước, nhìn kĩ hơn một lát rồi lại nói: “Tớ nói thật, cậu đừng giận nhé!”

“Đừng có lòng vòng nữa, có gì cứ nói đi.”

“Tớ có cảm giác Thẩm Bồi dường như đã thông suốt rồi. Những tác

phẩm trước kia của anh ấy mềm oặt, chẳng có gì thú vị, nhưng

khi xem những bức tranh này, tớ thấy anh ấy đã có sự đả thông

tư tưởng rất lớn.”

Đàm Bân bĩu môi. “Xì, nghe cậu nói cứ như thật vậy.”

“Là thật đấy, lẽ nào cậu không cảm thấy những bức vẽ này đều

có sức hút rất lớn, như thể hiện một điều gì đó vô cùng

mãnh liệt, tiếc là tớ không tài nào lý giải nổi.”

“Thôi đi, cậu càng nói càng hoang đường, làm sao tớ có thể không nhận ra được điều gì chứ?”

“Đây gọi là người trong cuộc luôn mù quáng, còn người ngoài cuộc

luôn sáng suốt. Không phải tớ muốn nói cậu đâu, Đàm Bân ạ,

nhưng tớ thấy cậu sắp thành người vô dụng rồi, trong đầu cậu,

ngoài mấy việc vụn vặt ở văn phòng ra thì không chứa nổi cái

gì khác.”

“Đúng vậy đấy, trước giờ điều duy nhất động viên, khích lệ tớ chính là mấy cái việc vụn vặt ấy đấy.”

Văn Hiểu Tuệ ngước nhìn trời bằng con mắt khinh thường. “Bệnh nan y hết thuốc chữa.”

Hai người lái xe tới siêu thị lớn gần đó để mua thức ăn và dây xích cho Tiểu Hồ Điệp.

Bên giá bày hàng thực phẩm nhập khẩu, Đàm Bân nhận ra một bóng

dáng quen thuộc. Anh đang cúi người chăm chú chọn cà phê. Từ

phía Đàm Bân chỉ có thể thấy khuôn mặt nhìn nghiêng điềm tĩnh

của anh.

Đàm Bân không hiểu tại sao mình lại tần ngần ở đó, thậm chí không thể cử động nổi ngón tay.

“Này, nhìn gì thế? Sao trông như mất hồn vậy?” Văn Hiểu Tuệ kéo cô đi.

Đàm Bân quay đầu nhìn lại, gần giá hàng vừa nãy không còn bóng

người, tựa hồ như hình dáng vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Trong lúc xếp hàng đợi thanh toán, Văn Hiểu Tuệ không ngớt kêu ca về giá cả leo thang, Đàm Bân thì vẫn hoang mang, cúi đầu nhìn bàn chân, lòng ngực như bị nén chặt, không tài nào thở được.

Vẫn còn vài việc nhỏ cần phải bận tâm mà thời gian nghỉ phép bảy ngày thì qua nhanh như gió thổi. Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ phép, Đàm Bân lần đầu cảm

thấy mình bắt đầu có triệu chứng “ngày thứ Hai u ám”, dường

như cô không muốn đi làm.

Bầu không khí trong văn phòng cũng thật sự uể oải, chưa thể nào khôi phục lại như trước kỳ nghỉ phép.

Đàm Bân gọi điện cho giám đốc sản xuất, sau khi trao đổi, hai người hẹn gặp tại nhà hàng Kiến Quốc, vừa uống trà vừa bàn

chuyện công việc.

Đàm Bân quen biết vị giám đốc sản xuất này khi cô còn là giám đốc dự án, hai người đã từng kề vai

sát cánh trong công việc, cũng đã từng đóng cửa, đập bàn chỉ

trích lẫn nhau, mối quan hệ phải nói là rất bền chặt.

Vừa nói được nửa câu chuyện, anh ta đã trầm giọng, nói: “Cherie, cô phải cẩn thận với cái tên Chu Dương dưới kia, tên này chẳng

tốt đẹp gì đâu.”

Đàm Bân ngây ra rồi cười hỏi: “Câu này bắt nguồn từ đâu?”

“Hôm trước đi hát karaoke, cô không đi, tên này đã ngà ngà say, còn

nói với người bên cạnh rằng, chỉ tiêu kinh doanh của cô tăng ba

mươi phần trăm là nhờ anh ta cố tình cho cô cơ hội.”

Đàm

Bân đặt cốc cà phê xuống bàn, mọi việc xảy ra trước kỳ nghỉ

phép, hồi tưởng một lúc, ngón trỏ của cô bắt đầu lạnh dần.

“Thường ngày anh ta có vẻ khá hào phóng, ai ngờ lại có chuyện này.”

Đàm Bân vuốt mặt, cười, giọng mỉa mai: “Tôi không hoàn thành nhiệm

vụ, anh ta cũng chẳng được lợi lộc gì. Anh ta không ngốc nghếch đến mức cho rằng nếu đạp đổ được tôi thì có thể thăng chức

đấy chứ?”

Đồng nghiệp mỉm cười: “Cherie, suy nghĩ của cô

thẳng thắn quá, tâm huyết đều nằm cả trong những bản hợp đồng kia của cô. Trước kia Chu Dương đã từng nói, thứ anh ta không

chịu được là phải làm dưới trướng sếp nữ. Cô thử nghĩ xem,

nếu đạp đổ cô, ai sẽ là người được lợi?”

Kiều Lợi Duy.

Đàm Bân cắn chặt môi, không nói lời nào, tim đập mạnh.

“Khi Tony còn ở đây, anh ta rất nhiều lần nói tôi sa