
̣u ấy, nhưng cho tới tận bây giờ anh cũng chẳng biết
mình đã làm sai điều gì.”
Đàm Bân ngước lên, ưu tư suy
nghĩ rồi nói: “Đấy không phải vấn đề đúng hay sai. Anh không
nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ buộc mình phải quên hết mọi
chuyện, nhưng trong sâu thẳm đáy lòng vẫn mãi đau khổ bởi những vết thương tinh thần đã từng trải qua, rốt cuộc điều duy nhất
còn lại là sự oán hận đối với đàn ông. Còn nếu anh nói cho
cô ấy biết, có thể cô ấy sẽ khắc ghi suốt đời hình ảnh người đàn ông trong quá khứ ấy, cũng có thể mọi thứ sẽ phai nhạt
dần theo năm tháng, nhưng ít nhất cô ấy sẽ nhớ mãi rằng, đã
từng có một người đàn ông yêu mình đến thế. Cái mà cô ấy đã
vượt qua chính là hai phần đời hoàn toàn trái ngược.”
Lời nói đơn giản mà sâu sắc khiến Trình Duệ Mẫn nghe rồi như chết lặng, anh chưa từng có ý nghĩ như vậy. Lời nói của Đàm Bân
khiến anh cảm thấy hổ thẹn về thời gian suốt bốn năm qua. Anh
với tay nắm lấy tay cô, áp nhẹ bàn tay cô lên má, chỉ nói một
câu: “Cám ơn em!”
Đàm Bân im lặng không nói, lặng lẽ cảm
nhận hơi ấm từ da thịt anh, rồi khẽ rút bàn tay lại, nhẹ
nhàng nói: “Người phải nói lời cảm ơn là em mới đúng.”
Anh làm cô hiểu được rằng, thì ra một người bình thường khi đối
mặt với cái chết cũng có lúc bị kích động mà vượt qua phòng
tuyến tâm lý.
Trình Duệ Mẫn ra về lúc hai giờ sáng. Đàm Bân tiễn anh ra cửa, cố gắng gượng cười, dặn dò: “Anh lái xe
cẩn thận, đừng để bị cảnh sát tuần tra bắt nhé!”
Trình Duệ Mẫn cười nói: “Lời em nói thiêng lắm, lần sau anh tới đòi tiền nộp phạt đấy nhé!”
Đàm Bân nhìn cửa thang máy khép lại trước mắt, tiếng thang máy
chạy xa dần, cô đứng lặng rất lâu rồi bước vào nhà mà quên cả đóng cửa.
Cô đi vào nhà tắm, cởi áo, hiện lên trong
gương là một vết bầm rất lớn trên lưng cô. Đàm Bân đau đớn nhắm chặt mắt, lúc này trong cô là cảm giác đau khổ xen lẫn sợ
hãi khó diễn tả, chẳng biết đích xác là gì nữa, và cô cũng
không biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì.
Nhưng dù sao cô cũng phải đối mặt với thực tại, chuyện của mình chỉ có
mình mới có thể giải quyết được mà thôi.
Đêm đó cô
chẳng thể ngủ yên, nhiều lần giật mình tỉnh giấc, khó khăn
lắm mới chờ được đến sáng, cô để nguyên mái tóc còn ướt, ra
khỏi nhà, không khí buổi sáng thật trong lành, mát mẻ, mang cả cái se se lạnh đặc trưng của mùa thu… Đứng bên đường, Đàm Bân
vẫy gọi một chiếc taxi.
“Cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Đàm Bân nhìn đồng hồ, do dự một lúc rồi nói địa chỉ nhà Thẩm Bồi, hoa viên XX, Đông Trực Môn.
Cô mở cửa, bước vào nhà, phòng khách không kéo rèm nhưng bật đèn.
Cô cất tiếng gọi: “Thẩm Bồi!”
Tiểu Hồ Điệp nghe thấy tiếng gọi, lao xuống từ sofa, rồi bị va vào chân ghế, lộn hai vòng trên sàn nhà.
Đàm Bân liền bế con chó lên, vuốt ve chỗ đầu nó vừa bị thương,
nựng nịu. Con chó dụi dụi đầu vào vòng tay cô, mắt hướng về
phía sofa, sủa ăng ẳng.
Thẩm Bồi đang nằm ngửa trên sofa, úp cái gối đệm lên mặt.
Đàm Bân thở dài, tiến lại, lay gọi: “Dậy, dậy đi! Sao laị ngủ ở đây? Về giường ngủ đi, không bị cảm bây giờ.”
Thẩm Bồi hất tay cô ra, thì ra anh chỉ nằm chứ không ngủ.
Đàm Bân đành phải vào phòng, lấy gối, chăn, đang định đắp lên
người anh thì ánh mắt dừng lại vì phát hiện ra điều gì đó,
quần áo trên người anh đã được thay rồi.
Lúc còn nằm
viện, tranh thủ lúc anh còn đang ngủ say do tác dụng của thuốc
an thần, cô đã thay cho anh một bộ quần áo ngủ mới. Ra viện hơn nửa tháng, anh vẫn chưa hề thay bộ quần áo ấy.
Còn bây
giờ anh đang mặc chiếc áo phông trắng bó sát và chiếc quần
jean thủng lỗ chỗ, trông thật tức mắt nhưng cũng rất quen
thuộc.
Đó là bộ quần áo anh mặc trong buổi tối trước
hôm anh lên đường đến Cam Nam xa xôi. Vì đã để quần áo bị ướt
khi ở nhà Đàm Bân nên anh không mang về nữa. Trong lúc dọn dẹp
đồ đạc, cô đã thấy bộ quần áo đó và cầm theo.
Đàm Bân
ngồi trân trân nhìn Thẩm Bồi, tai cô như ù đi, phản ứng gay gắt
của anh lần trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô không
hiểu anh đã thay đồ bằng cách nào khi chỉ có một mình.
Đàm Bân muốn lấy cái gối đệm ra nhưng anh đã giữ chặt tay áo cô,
khẽ hỏi: “Đàm Bân, chúng ta có thể quay lại được không?”
Tay Đàm Bân cứng đờ, giọng nói rè rè của Thẩm Bồi vọng ra từ dưới tấm đệm.
“Anh đã nằm mơ, mơ anh chưa hề tới Cam Nam, tất cả những điều đó đều là ác mộng mà thôi.”
Tim Đàm Bân đập rộn ràng, cô cố gắng lật chiếc gối đệm ra, gọi: “Tiểu Bồi…”
Thẩm