The Soda Pop
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324022

Bình chọn: 9.5.00/10/402 lượt.

Bồi trợn tròn mắt, cái nhìn vô định, nếu nhìn kỹ sẽ thấy

đồng tử dãn to, rõ ràng đây là triệu chứng do dùng cần sa quá nhiều.

Trái tim Đàm Bân từ ấm nóng giờ chuyển nhanh sang lạnh giá, hai chân chùn xuống, cô ngồi sụp xuống sàn, nước

mắt khẽ lăn dài trên má.

Cho đến khi tiếng lách cách mở

khóa từ ngoài cửa vọng tới cô mới vội đưa tay lau nước mắt,

ngồi bật dậy. Là bà Vương tới thay cô chăm sóc Thẩm Bồi.

Ăn sáng xong, Đàm Bân thu dọn những đồ đạc cô thường dùng, xếp

gọn trong một cái túi xách hay mang theo bên người.

Bà Vương hỏi: “Cháu định đi đâu à?”

“Cháu đi công tác vài ngày.” Đàm Bân vừa thay quần áo vừa trả lời.

“Nhờ bà nói lại với bác gái, chăm sóc Thẩm Bồi giùm cháu

vài ngày.”

Cô cần có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.

Trên đường đi, có biết bao mệt mỏi, bức bối vây lấy cô, khi bước

vào đại sảnh của công ty, Đàm Bân buộc mình phải quên đi tất

cả.

Vừa bước vào phòng làm việc cô đã chạm mặt Chu Dương.

“Chào buổi sáng!” Đàm Bân cất lời chào tỉnh bơ như chưa hề có

chuyện gì xảy ra, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì…

Từ hôm qua đến giờ, cô đã nghĩ nát óc để tìm ra cách xử lý tên cấp dưới không biết thân biết phận này.

Muốn anh ta ra khỏi đội dễ như trở bàn tay, nhưng cố gắng đẩy anh ta ra dù bằng cách gì đi nữa thì cũng đều không phải là kế hay.

Hơn nữa, người quyết định mục tiêu tiêu thụ quý ba lại chính là

Lưu Bỉnh Khang. Nếu Đàm Bân chỉ vì điều này mà gây chuyện với

cấp dưới, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Lưu Bỉnh Khang.

Quan trọng nhất là, hiện giờ chưa tìm được người thích hợp có

thể thay thế anh ta ở vị trí giám đốc kinh doanh khu vực Bắc

Kinh. Cuối cùng thì Đàm Bân chỉ còn cách giả bộ không biết gì hết, tạm thời chưa vội động đến anh ta.

Nhưng khi đối diện với Kiều Lợi Duy, Đàm Bân lại thấy có cảm giác thất bại nặng nề.

Dù giữa hai người thường xuyên có mâu thuẫn, nhất là thời gian

cuối quý công việc bù đầu, để chỉ đạo các nhân viên khu vực

phía bắc, anh ta thậm chí còn lên mặt tỏ thái độ, nhưng cô vẫn nhớ lời dặn của Trình Duệ Mẫn, cố gắng tránh tranh cãi với

anh ta.

Dù cô nhượng bộ nhưng đối phương lại hoàn toàn không muốn thế.

Tuy đều là trưởng nhóm nhưng Đàm Bân không thể không công nhận, cô

vẫn còn kém anh ta rất nhiều trong cách lấy lòng nhân viên và

tăng cường tình đoàn kết trong nhóm.

Điều duy nhất để cô

ngang bằng với anh ta là cô không bao giờ chịu thua trong lời

nói, thêm nữa, cô còn có khả năng chịu áp lực vô cùng đáng

nể.

Ăn trưa xong, trở về văn phòng, trên bàn cô là một

gói bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trong là hai cuốn sách quản

trị bằng tiếng Anh, có kẹp một mảnh giấy: “Đã mua từ lâu nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội tặng em, hy vọng em sẽ thích.”

Trong sách còn có một cái kẹp giấy, trên đó có dòng chữ viết

bằng mực đen: “Lãnh đạo không lên tiếng, chỉ ngấm ngầm loại

bỏ.”

Là nét bút của Trình Duệ Mẫn, rõ nét và sắc gọn giống như con người anh vậy.

Đàm Bân hít sâu vài hơi, cố nén dòng nước mắt đang chực trào. Anh

gần như đã bắt đúng mạch của cô và nắm bắt được khi nào cần

hành động.

Nhìn dòng chữ đó, mọi can đảm và lòng tin

dường như đã tiêu tan đột nhiên quay trở lại, cô gấp sách, xách

theo máy tính lên tầng mười chín.

Lưu Bỉnh Khang đang tiếp bốn nhân viên giám sát kinh doanh trong văn phòng, có cả một

vài vị giám đốc kinh doanh ở một số khu vực trọng điểm, ông ta tỏ ra rất hài lòng với số doanh thu quý ba, còn cố tình nhắc tới khu vực của Đàm Bân với doanh thu chiếm bảy mươi phần trăm

tổng doanh thu khu vực phía bắc.

Do không phải buổi họp

chính thức nên mọi người nói chuyện rất thoải mái, vô tư. Lưu

Bỉnh Khang nói: “Sức mạnh của người đẹp còn lợi hại hơn cả

nàng Helen thành Troia, hạ gục cả thiên binh vạn mã.”

Đàm Bân cũng hùa theo câu nói đùa cợt của Lưu Bỉnh Khang: “Có

người đẹp nào mặt mũi xấu xí như tôi không? Ngài hãy hỏi mấy

người ở đây đi, những ngày đó trông bộ dạng của tôi thế nào,

hoàn toàn là một lãnh đạo tay cầm roi da.”

Mấy người kia từ nhỏ đã từng học qua bài văn Công nhân nô lệ[2'> nên đều hiểu ý, cười rộ lên. Còn Lưu Bỉnh Khang thì tỏ vẻ ngơ ngác vì

không hiểu gì, nghe Vu Hiểu Ba giải thích, ông ta mới ngộ ra,

gật đầu cười.

[2'> Một tác phẩm của tác giả Hạ Diễn

(1900-1995), được viết vào năm 1935, đả kích chế độ áp bức,

bóc lột nhân công của các ông chủ lao động trong xã hội Thượng

Hải lúc bấy giờ.

Đàm Bân tiếp lời: “Có được mức doan