
của Tình Tình lại, theo cách nói của cô
bé, mối quan hệ của Trình Duệ Mẫn và Điền Quân đã từng rất thân thiết.
Điều này cũng không bất ngờ lắm, hồi tháng Chín, tại câu lạc bộ tennis, cô
đã thấy hai người đi với nhau. Cô chỉ không ngờ rằng Trình Duệ Mẫn lại
khiến mối quan hệ này trở nên khách sáo, điều này thật hiếm gặp.
Đưa Tình Tình về nhà xong đã đến giờ ăn tối, cô gọi đến nhà Trình Duệ Mẫn,
người nghe điện là chị Lý giúp việc: “Tiểu Trình vẫn chưa về… Cậu ấy nói có việc… không… không về ăn cơm.”
Đàm Bân lái xe chậm lại, suy
nghĩ xem đi đâu để giải quyết bữa tối, nhớ ra đã lâu không gặp Văn Hiểu
Tuệ, thế là cô gọi điện hẹn cô ấy đi ăn.
Bốn mươi phút sau, Văn
Hiểu Tuệ mới đến nơi, nhân viên phục vụ đưa cô đến chỗ Đàm Bân đang chờ. Nhìn thấy Hiểu Tuệ, Đàm Bân trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Cô ấy
khoác một chiếc áo khoác da ngắn đơn giản, áo sơ mi và quần jean, tóc
tết kiểu đuôi ngựa, trang điểm rất nhẹ nhàng, trông cô ấy xinh đẹp một
cách lạ thường.
“Hi hi, mặt trời mọc từ đằng tây kìa.” Đàm Bân kéo tay áo Hiểu Tuệ. “Cậu bị cú sốc nào mà phong cách lại thay đổi thế này?”
“Nhàm chán thì đổi phong cách khác.” Cô ấy ngồi xuống nói.
“Mấy hôm nay cậu bận gì vậy? Rất ít khi thấy cậu trên MSN và QQ.”
“Tớ vừa mới đổi việc, bây giờ đang làm cho một công ty nhỏ của Bắc Mỹ, đang dần thích ứng đây.”
“Trời!” Đàm Bân đưa tay bịt miệng. “Chuyện lớn như thế, sao bây giờ cậu mới nói với tớ?”
Văn Hiểu Tuệ cười. “Cậu còn chưa lo được cho bản thân, còn lo cho ai nữa.”
“Công ty này trả lương thế nào?”
“Cũng tương đương chỗ cũ.”
“Chức vị thì sao?”
“Cũng tương đương, vẫn là Office Manager[3'>. Tuy nhiên, trước đây dưới tớ còn có bảy, tám người, bây giờ chỉ có mình tớ.”
[3'> Có nghĩa là: Quản lý văn phòng.
Đàm Bân há hốc miệng. “Vậy thì đổi việc làm gì? Làm việc mới không bằng làm việc đã quen, cậu điên rồi sao?”
Văn Hiểu Tuệ cầm tách trà lên, nhìn xuống. “Lương không tăng, nhưng phong
cách làm việc của công ty mới rất đơn giản, tớ cảm thấy thoải mái hơn,
cũng không cần phải trích ra hơn một nửa thu nhập vào việc mua quần áo
và mỹ phẩm nữa.”
Đàm Bân ngạc nhiên nhìn cô. “Để làm gì?”
“Dự định tiết kiệm chút tiền, sang năm mua nhà.”
Câu nói này phát ra từ miệng Văn Hiểu Tuệ nghe vô cùng chói tai, Đàm Bân
chép miệng. “Chẳng phải cậu đã từng thề, kiên quyết không tự mua nhà hay sao?”
“Thay đổi theo thời thế thôi cô ạ!”
“Kỳ lạ, rốt cuộc thì ai đã khai thông tư tưởng cho cậu vậy?”
Văn Hiểu Tuệ không trả lời, mặt đỏ lên rất khả nghi.
Đàm Bân phát hiện ra hôm nay Hiểu Tuệ rất lạ, liền hỏi dồn: “Nói thật đi, là ai vậy?”
Văn Hiểu Tuệ trả lời: “Người này cậu cũng quen.”
“Ừ, nói tiếp họ tên, tuổi, nghề nghiệp.”
“Chính là bác sĩ khoa tim mạch Cao Văn Hoa đó.”
“Bác sĩ Cao?” Đàm Bân ngạc nhiên, gần như đứng bật dậy. “Trời ạ, hai người quyến rũ nhau như thế nào vậy?”
Lần trước, khi bị sốt, bởi vì chia tay Thẩm Bồi nên tâm trạng Đàm Bân vô
cùng tồi tệ, cô trốn tránh không chịu gặp ai, mấy hôm đó đều là Văn Hiểu Tuệ đưa cô đi truyền nước.
Đàm Bân hỏi được tên và phòng làm việc của bác sĩ Cao qua y tá, cô mua hoa quả đến để cảm ơn anh.
Vừa gặp Văn Hiểu Tuệ, Cao Văn Hoa liền nhìn cô ấy không chớp mắt. Đàm Bân
thấy vẻ thất thần của anh ta, liền nháy nháy mắt với Văn Hiểu Tuệ, nhưng căn bản cũng không để trong lòng.
Nhưng họ cũng chỉ gặp nhau
một lần, hôm đó Văn Hiểu Tuệ cũng không tiết lộ chút thông tin cá nhân
nào, tại sao anh ta lại có thể tìm được cô ấy? Đàm Bân không thể hiểu
nổi.
Văn Hiểu Tuệ mỉm cười: “Ngày nay công nghệ tìm kiếm phát triển như thế, muốn tìm một người đâu khó.”
Đàm Bân cúi đầu, nhất thời không biết nói gì, đành im lặng.
Bởi vì từ trước tới nay, Văn Hiểu Tuệ thường chỉ thích những người đàn ông thông minh, lanh lợi và hào phóng.
Còn anh chàng Cao Văn Hoa dường như không phải là người như thế. Mặt mũi
anh ta cũng bình thường, không có điểm gì nổi bật. Đàm Bân có gặp mấy
lần thì chắc cô cũng chẳng có chút ấn tượng sâu sắc nào.
Đến cái tên của anh ta cũng rất đỗi bình thường, Cao Văn Hoa, chẳng đẹp chút nào cả.
Văn Hiểu Tuệ hiểu cô đang nghĩ gì. “Đàm Bân, cậu còn nhớ chuyện hồi đại học năm nhất không? Một người đã đưa ra một câu hỏi lựa chọn, có hai người
đàn ông, một người có một nghìn tệ, đồng ý chi một trăm tệ vì bạn, một
người khác trong tay chỉ có mười tệ, nhưng anh ta lại đồng ý chi tất cả
cho bạn, bạn sẽ chọn người nào?”
“Đương nhiên tớ còn nhớ. Tớ và
cậu đã không do dự mà chọn ngay người thứ nhất…” Nghĩ lại chuyện cũ, Đàm Bân lắc đầu thở dài. “Trong lòng ai cũng nghĩ như thế nhưng không nói
ra, chỉ có hai chúng ta thật thà, nói cái gì mà vợ chồng nghèo trăm năm
khốn khó, kết quả bị mọi người coi thường suốt bốn năm trời.”
“Thật thà cái gì? Cậu đừng nói hay về mình nữa. Trong mắt người khác, chúng
ta là hai đứa con gái thực dụng, vừa tham tiền vừa háo sắc.”
“Vì vậy bây giờ cậu muốn thử loại người thứ hai?” Đàm Bân nhìn cô hỏi.
“Chính xác.”
Đàm Bân chần chừ một lát, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu chắc chắn không phải là cậu đang lãn