
Đây là chiêu Đàm Bân sợ nhất, cô cười giãy giụa, liên túc xin tha: “Em sai rồi, đại ca, em không dám nữa!”
Đến đây, Trình Duệ Mẫn mới buông cô ra, tiếp tục cầm quyển tài liệu lên
đọc, xem được hai trang, anh thấy đầu óc choáng váng, đành gỡ cặp kính
xuống, cầm tay cô, đặt lên trán mình.
Đàm Bân hỏi: “Lại đau đầu rồi à?”
“Anh không sao.” Anh trả lời không thành thật, lông mày nhíu lại.
Đàm Bân nghe vậy cũng yên tâm, tựa vào người anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm
anh. “Có một chuyện em không dám hỏi anh, lần trước anh nằm viện, lần
nằm viện hồi tháng Chín đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu em, chỉ là nhịp thở không đều, tim đập hơi nhanh.”
“Tìm ra nguyên nhân chưa?”
“Đừng nhắc đến nữa, siêu âm màu, làm điện tâm đồ, kiểm tra đường huyết, tất cả đều thử rồi, nhưng vẫn không phát hiện ra.”
“Có phải tâm tình bị tác động mạnh quá không?”
Trình Duệ Mẫn nghĩ lại. “Cũng có thể, những ngày đó là khoảng thời gian khó
khăn nhất, nhiều lần anh đã muốn từ bỏ, mặc kệ tất cả.”
Đàm Bân cắn đầu ngón tay, không nói gì, thời gian đó cũng là lúc cô khốn khổ nhất.
Anh xoa xoa tấm lưng nhẵn mịn của cô. “Chuyện tối hôm qua, em nghiêm túc suy nghĩ đi nhé!”
“Chuyện gì cơ?” Đàm Bân giả vờ không hiểu.
“Trong hai người, chỉ cần một người dốc sức là đủ rồi, cần gì hai người phải vất vả vật lộn.”
Đàm Bân bĩu môi. “Anh chẳng hiểu điều em muốn là gì cả.”
“Anh hiểu chứ, bảo bối! Nhưng thành công của một người, ngoài năng lực của
bản thân còn phải tùy thuộc vào sự phát triển của ngành nghề đó. Ngành
đó của em bây giờ đã qua thời kỳ thịnh vượng nhất, đang bắt đầu xuống
dốc, sau này thị trường ngày càng khó khăn, lúc thịnh vượng thì còn che
đậy được rất nhiều vấn đề, lúc suy tàn chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi, cũng
vô cùng nguy hiểm. Chi bằng em nhân cơ hội này, khi sự nghiệp còn ở đỉnh cao mà rời bỏ, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó thay đổi phương hướng,
bắt đầu lại từ đầu.”
“Nhưng em vẫn chưa đạt được đến đỉnh cao.”
Đàm Bân phản bác. “Em cảm thấy mình vẫn còn cơ hội thăng tiến, chưa gặp
phải trở ngại nào.”
“Được rồi, được rồi, chưa cần nói đến chuyện này, chỉ cần nói bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm cũng phải trốn tránh
người khác, em cảm thấy có bình thường không? Nếu sau này vẫn cứ như
thế, em không thấy khó xử sao?”
Vấn đề này có tính sát thương
tương đối cao, Đàm Bân mếu máo, thầm nghĩ không phải chỉ mình mình khó
xử, căn cứ vào đâu mà yêu cầu mình phải nghe theo? Nhưng Đàm Bân không
muốn cãi nhau với anh.
Trình Duệ Mẫn từng là một cao thủ trong
ngành bán hàng, rất am hiểu kỹ năng thuyết phục trong đàm phán, xuất
chiêu từng bước, từng bước một, thứ tự rõ ràng, không bị loạn chút nào.
Nếu giao đấu một cách đường hoàng thì Đàm Bân không phải là đối thủ của
anh, cô căn bản không thể cãi nổi anh.
Đàm Bân chỉ có thể dùng chiến thuật né tránh: “Bây giờ không có thời gian nghĩ nữa, đợi đến khi thu mua xong rồi hãy nói.”
Trình Duệ Mẫn dang tay ôm chặt lấy cô, tựa hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại
không nói nữa, lát sau mới mở miệng: “Cũng được, anh ngủ trước đây.”
Đàm Bân vẫn không buông tha cho anh. “Anh vẫn chưa trả lời em, trước đây anh làm việc cùng sếp nữ, rốt cuộc có cảm nhận gì?”
“Ây da, anh buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.”
“Anh không nói mà nghĩ sẽ ngủ được sao?”
“Sao trước đây không anh phát hiện ra em bám dai như thế này nhỉ? Thật phiền phức!”
“Anh có tật giật mình sao?”
“Em mới có tật giật mình ấy.”
“Không thì sao anh cứ trốn tránh, không trả lời em?”
Trình Duệ Mẫn nghiêng người, nhìn vào mắt cô. “Anh sợ nói thật em sẽ không chịu đựng được.”
“Anh nói đi, em chịu đựng được.” Cùng lắm là chuyện tình lửa gần rơm lâu
ngày cũng bén trong văn phòng, Đàm Bân thấy mình cũng không đến nỗi nhỏ
nhen như thế.
Câu trả lời của Trình Duệ Mẫn nằm ngoài dự liệu
của cô, anh nói: “Lúc đó anh cảm thấy mình thật không may mắn khi theo
nhầm sếp.”
“Hả? Tại sao? Chẳng phải cô ấy đối với anh rất tốt
sao?” Đàm Bân ngồi xuống, khẽ kéo tai anh. “Chẳng phải anh là người biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
“Đi ra chỗ khác, còn làm loạn nữa là anh không nói đâu!”
“Thôi được, thôi được, em không nói nữa.”
“Khi đó còn trẻ, chí tiến thủ rất lớn…”
“Chí tiến thủ sao? Có mà hám danh ấy!” Đàm Bân lại đánh giá, thấy Trình Duệ
Mẫn trợn mắt vẻ tức giận, cô vội vàng giơ hai tay lên.
“Kinh
nghiệm mấy chục năm lăn lộn chốn quan trường của bố anh đã dạy anh hiểu
một điều, muốn tiến thân thì việc theo chân cấp trên là vô cùng quan
trọng. Một người sếp tốt không chỉ mang lại cho em rất nhiều sự chỉ bảo
và lương bổng, mà còn cho em cơ hội thăng tiến theo sự thăng tiến của
ông ấy, nếu ông ấy chỉ đứng ở một vị trí cố định thì em cũng chỉ có thể
giậm chân tại chỗ mà thôi.”
“Vì thế anh cho rằng Trương Đồng không phải là một người sếp tốt, là vì cô ta không thể thăng tiến?”
“Cô ta là người rất có năng lực, chỉ vì làm việc quá cảm tính, quá cứng
rắn, đắc tội với không ít người xung quanh, hy vọng tiến thân của cô ta
rất mong manh, anh nhìn thấy tiền đồ của mình cũng rất mờ mịt.”
Trình Duệ Mẫn như đang hồi tưởng,