XtGem Forum catalog
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323930

Bình chọn: 9.5.00/10/393 lượt.

đá rải trên con đường nhỏ bên cạnh như lấp lánh ánh bạc, một khóm đồng

tiền trước băng ghế đã nở hoa rực rỡ, hương thơm lan tỏa.

Trong

vườn hoa của khu chung cư chỉ còn lác đác vài người, có cả tiếng vỗ cánh của những con côn trùng, thỉnh thoảng còn vọng lại vài tiếng ếch kêu từ phía đài phun nước.

Không gian như vậy thường khiến con người thêm phần ngẩn ngơ, sự xúc động thường vượt qua cả lý trí.

Trình Duệ Mẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Em sợ à?” Trên mặt Đàm Bân là câu trả lời khẳng định, anh cười lớn, nói “Sợ tôi nhân cơ hội làm gì đó à?”

Đàm Bân khoanh hai tay lại, giận dữ nói những lời thật lòng: “Không phải

tôi sợ anh, chỉ là tôi sợ tôi mượn cớ say rượu để làm điều gì đó với

anh.”

Trình Duệ Mẫn ngẩn người rồi cười không ngớt. Anh cúi gập

người, đổi sang nói bằng tiếng Anh: “Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, quý cô thân mến ạ!”

Đàm Bân cũng cười, cô chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Coi như vô số những kỷ niệm đẹp đẽ ít ỏi trước đây

đã bị offer ở trên bàn ăn làm cho đổ vỡ hết.

Thì ra tất cả đều là ảo giác của cô.

Người đã từng làm việc ở công ty nước ngoài nhiều năm đều hiểu rõ công tư

phân minh là mấu chốt cơ bản nhất, điều đó được gọi là đạo đức nghề

nghiệp. Nếu việc công, việc tư không tách bạch rõ ràng, nói dễ nghe một

chút thì đó là người hòa nhã, còn nói không khách khí thì đó là người có EQ thấp.

Người mới vào làm việc bao giờ cũng ở tầng thấp nhất,

miễn là cố gắng chịu đựng khó khăn, chỉ cần chăm chỉ, siêng năng và cẩn

thận thì có thể bộc lộ được hết tài năng. Vượt qua muôn ngàn gian khổ

leo lên được tầng trung, ở tầng này chỉ số IQ của mọi người tương đương

nhau, mỗi người đều có kỹ năng đặc biệt của riêng mình, lúc này người

nào có giao thiệp rộng và tầm nhìn dài lâu thì đó sẽ trở thành bí quyết

quan trọng để bước lên một tầm cao mới.

Đạt được đến vị trí của

Trình Duệ Mẫn, đó đã không còn là một cuộc đọ sức phân chia cao thấp.

Trong cuộc đối đầu giữa các cao thủ, vấn đề quan trọng là phải biết kiên nhẫn, chỉ cần đợi đối phương trong lúc vô ý để lộ sơ hở, đánh một đòn

trí mạng là đủ.

Cô luôn tin rằng anh là người không tự cài bom

chôn mình, trọng dụng người yêu hoặc bạn gái làm việc bên cạnh mình, để

người khác dễ dàng túm được thóp thì công phu mười năm tu luyện sẽ bị

hủy hoại trong nháy mắt. Đối với một người quen làm sale, việc phỏng

đoán tâm tư tình cảm của khách hàng là công việc vô cùng quen thuộc, nếu chăm chỉ làm việc thì cũng không phải việc khó. Việc này đã sớm trở

thành một phần của cuộc sống hàng ngày, trải qua nhiều ngày nhiều tháng, kỹ nghệ ấy lại càng trở nên thuần thục.

Đàm Bân khẽ cười tự giễu mình đã quá hy vọng và ảo tưởng. Đến lúc này mà vẫn còn cho rằng anh

đang âm thầm theo đuổi mình, quả đúng là tự mình đa tình quá đi mất.

Trình Duệ Mẫn hỏi cô: “Dạo này rất vất vả phải không?”

“Gì cơ?” Đàm Bân quay đầu lại, vẻ mặt có chút lơ đễnh, mệt mỏi, giống như thần trí đã đi đến tận nơi xa lắc rồi.

“Lúc nãy thấy em ngủ say quá, tôi không nỡ gọi em dậy” Trình Duệ Mẫn bỗng

thấp giọng, lấy chiếc áo khoác trên tay cô khoác lên vai cô, cử chỉ vô

cùng tự nhiên, rồi nói: “Vào thu rồi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và

đêm rất lớn, cẩn thận không cảm lạnh.”

Cử chỉ chăm sóc dịu dàng như xuất phát tự đáy lòng chẳng giống giả tạo chút nào, khiến trái tim cô ấm áp vô cùng.

Đàm Bân không bình luận gì, nhìn đồng hồ dưới ánh đèn đường, nói: “Đã quá

muộn rồi, không tiện mời anh lên nhà chơi, để hôm nào anh rảnh, tôi sẽ

mời anh ăn cơm.”

Trình Duệ Mẫn gật đầu cười, cặp mắt đen sâu đầy thâm thúy, chẳng để lộ chút cảm xúc nào, nhưng lại giống như biết rõ tất cả.

Đàm Bân vẫy tay chào, khẽ mỉm cười, quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng mềm mại, uyển chuyển của cô đi vào sảnh lớn của tòa

chung cư, Trình Duệ Mẫn lấy điện thoại di động ra, ấn nút khởi động.

Khoảng ba phút sau, tiếng “tít” vang lên không ngớt, rất nhiều tin nhắn

lần lượt hiện ra.

Chiếc thang máy trước mặt chậm rãi mở ra, lúc này Đàm Bân mới chợt nhớ ra mình vẫn đang khoác chiếc áo khoác của anh.

Cô đẩy cánh cửa lớn, chạy vội ra ngoài.

Xe của Trình Duệ Mẫn vẫn đậu ở đó, Đàm Bân thở phào, vội bước tới.

Nhưng rồi cô lại lưỡng lự dừng bước.

Trình Duệ Mẫn đang gục đầu trên vô lăng, bất động. Tấm lưng anh khẽ chuyển động phập phồng.

“Ray?” Đàm Bân tự nhiên cảm thấy bất an, nhẹ nhàng lay bờ vai anh.

Trình Duệ Mẫn ngẩng lên rất nhanh, trong khoảnh khắc ấy cô nhìn thấy gương

mặt của anh tiều tụy không lời nào tả nổi. Nhìn thấy Đàm Bân, trong lòng anh bỗng có cảm giác vấn vương khó hiểu. Nhưng vẻ mặt của anh trong

chốc lát đã thay đổi, anh lập tức lấy lại tinh thần.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Tôi quên không trả lại áo khoác cho anh, thật ngại quá!”

Trình Duệ Mẫn thò tay ra nhận lấy, cười cười nói: “Lên nhà nhanh đi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”

Anh khởi động xe, chuẩn bị rời đi. Đàm Bân lùi lại hai bước nhường đường cho anh.

“Tiểu Đàm!” Trình Duệ Mẫn hạ cửa kính xe.

Đàm Bân thản nhiên nhìn anh.

“Tập trung thu mua là một trận đánh ác liệt, bất cứ lúc nào cũng không được

lơ là, thiếu cản