
gười đó rồi trèo lên boong tàu theo Trình Duệ Mẫn.
Không ngờ trên boong tàu là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.
Một nơi chật hẹp, chỉ có thể kê được một chiếc bàn nhỏ và mấy chiếc ghế, ba mặt là nước, tầm nhìn rất rộng, tấm vải phủ bàn hai màu xanh trắng bay
phần phật trong gió.
Trình Duệ Mẫn chỉ tay về phía những cột buồm dày đặc xa xa. “Đó là tàu cá của ngư dân, hải sản Bột Hải cung cấp cho
thị trường Bắc Kinh phần lớn đều lấy từ chúng.”
Đàm Bân không thể kìm nén được sự tò mò, liền hỏi: “Vừa rồi là ông chủ ạ? Sao anh ta gọi anh là Tiểu yêu?”
Trình Duệ Mẫn kéo ghế cho cô ngồi, mỉm cười nói: “Anh ấy là bạn cấp ba của
tôi, tên Nghiêm Cẩn, khi đó trong lớp ba người nhóm bọn tôi chơi với
nhau rất thân, gọi là ba hiệp khách, anh ấy là đại ca, tôi ít tuổi nhất
nên bị gọi là Tiểu yêu.”
Nghĩ đến việc người đó luôn miệng gọi anh là Trình Tiểu yêu, Đàm Bân cúi đầu cười.
Trình Duệ Mẫn nói tiếp: “Ba con ngựa hại bầy nổi tiếng của trường S, có một số thầy cô vẫn nhớ, nhắc đến là lại lắc đầu.”
Trường S là trường thế nào, ai ai cũng biết.
Đột nhiên Đàm Bân nhớ lại một chuyện. “Anh học cấp ba ở Bắc Kinh? Sao tôi lại nhớ anh là người miền Nam nhỉ?”
“Em nhớ không sai.” Trình Duệ Mẫn gác hai chân lên lan can, mắt nhìn về phía trước, không nói gì thêm.
Những chiếc tàu cá dưới ánh tà dương ở ngoài xa kia bị ngược sáng tạo thành những hình hài màu đen, tĩnh lặng mà an nhàn.
Đàm Bân lặng lẽ nhìn anh.
“Hồi nhỏ mẹ tôi luôn ở nước ngoài, bố tôi bận đến nỗi không thể quản tôi,
tôi sống cùng ông ngoại ở Hạ Môn. Lớp chín mới chuyển về Bắc Kinh, ở
miền Nam quen rồi, vì vậy tôi không thể thích ứng được với miền Bắc, lúc không vui liền đi khỏi nhà, đến nhà hai người anh em ăn ở nhờ, đặc biệt là lão nhị, mẹ cậu ấy quý tôi như con ruột.”
Trình Duệ Mẫn không nói tiếp, ngẩng đầu cười, trong mắt như chứa đầy những câu chuyện xưa.
Có lẽ là Đàm Bân đã quá nhạy cảm, cô cảm thấy trong giọng nói bình thản
của anh hình như ẩn giấu nỗi buồn đau không dễ nhận ra. Cô ngoảnh mặt
đi, không nói gì. Lúc đó ở phía tây vẫn còn ráng chiều rực rỡ, chút nắng tàn màu tường vi cHiểu Trên mặt nước nhấp nhô, cảnh vật xung quanh như
được dát một màu vàng kim lóng lánh.
Đàm Bân dựa vào lan can,
nhìn xa xăm. Bình thường sống trong thành phố, mặt trời mọc, mặt trời
lặn đều ẩn sau những tòa nhà, cảnh sắc tươi đẹp này dường như không tìm
thấy được ở nơi nào.
Nhân viên phục vụ đem rượu và bia đến, Trình Duệ Mẫn mở một lon đưa cho cô. “Rất đẹp đúng không? Đáng tiếc là ở quá
gần bờ, nếu ở ngoài biển, chắc sẽ đẹp hơn.”
Đàm Bân nói: “Tôi
không thể nhìn những thứ quá đẹp, nhìn thấy nó biến mất trong nháy mắt,
tôi sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Mẹ tôi luôn nói tính khí của tôi giống Giả Bảo Ngọc.”
Trình Duệ Mẫn quay đầu lại nhìn cô. “Một sự so sánh thật kỳ lạ, gặp gió là rơi lệ, không phải là Lâm Đại Ngọc sao?[9'>”
[9'> Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc: nam, nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
Đàm Bân cười: “Anh không biết đâu, bố mẹ tôi nuôi tôi giống như nuôi một
đứa con trai, từ nhỏ tôi chỉ chơi với con trai nên bây giờ tôi vẫn
thường cảm thấy mình bị đảo lộn giới tính.”
Trình Duệ Mẫn mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào chiếc lon trên tay cô. “Nào, cạn ly vì tuổi thơ bị đảo lộn giới tính của em.”
Đàm Bân cùng cụng ly với anh, một hơi uống cạn rồi thở dài kể: “Hồi nhỏ cứ
cho rằng mình không lớn được, đến năm mười bảy, mười tám tuổi vẫn cảm
thấy mình không thể già, vậy mà thoắt một cái đã ba mươi rồi.” Cô tự
cười nhạo bản thân, không để ý rằng Trình Duệ Mẫn đang chăm chú nhìn
mình ở phía sau.
Sau lưng cô là một biển mây rực rỡ. Những tia
nắng cuối cùng của một ngày chiếu ánh sáng vàng óng lên khuôn mặt cô
khiến trông cô đẹp lạ thường.
Anh cảm thấy hơi nóng, liền lặng lẽ kéo nhẹ cổ áo.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống biển, cả bầu trời rộng lớn và mặt biển
bao la cũng vì thế mà dần trở nên ảm đạm, tầng tầng lớp lớp những đám
mây sặc sỡ trên đỉnh đầu cũng biến ảo khôn lường, từ màu tím hồng chuyển sang màu tím sẫm, rồi chuyển màu tím than và cuối cùng chuyển thành màu đen hòa với vẻ tĩnh mịch, phẳng lặng của bóng tối.
“Đi xuống nhé!” Trình Duệ Mẫn nói.
Trong phòng riêng, món ăn đã được chuẩn bị xong. Cua mai hoa hấp, hàu nước
trắng, sashimi nhím biển, cô không thích cách nấu ăn ở đây cho lắm,
nhưng vì nguyên liệu rất tươi ngon nên món ăn trở nên hấp dẫn.
Đồ ăn ngon khiến Đàm Bân không thể cưỡng lại được, nhưng trình độ ăn cua
của cô rất kém, trong lúc cô không còn tỏ ra e ngại nữa, định dùng tay
thì Nghiêm Cẩm, người đàn ông vừa nãy, ông chủ của quán ăn này đẩy cửa
bước vào.
Anh ta đưa cho Trình Duệ Mẫn một tờ giấy trắng gấp đôi. “Việc cậu nhờ, Hứa Tử đã giúp cậu làm xong rồi, bảo cậu trực tiếp liên
hệ với người này, tên tiểu tử đó còn nói, giúp đỡ không thành vấn đề,
nhưng năm đó cậu táng cho người ta một viên gạch, người ta vẫn còn nhớ
đấy.”
Nghiêm Cẩn quay sang hỏi Đàm Bân: “Em gái, anh nói đôi ba câu với Tiểu yêu, em không để bụng chứ?”
Đàm Bân biết ý bỏ khăn ăn xuống, nói: “Tôi đi rửa t