
t nhỏ, đến mức người khác chẳng thèm để mắt tới.
Cô còn nhớ lúc ký hợp đồng xong, vui mừng phấn khích trở về công ty, có
người đã nói đầy vẻ khinh thường trước mặt cô rằng đó chẳng qua chỉ là
chút đồ thừa điểm tâm của người khác rớt qua kẽ tay, khiến cô tức giận
đến nỗi trào nước mắt.
Nhưng cô giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu bỏ đi.
Sau sự việc đó, cô cẩn thận, tỉ mỉ đốc thúc việc bán hàng, đảm bảo hàng
được giao đúng thời hạn và trở thành bạn hữu của Chủ nhiệm Vương không
đánh không quen kia.
Chẳng ai có thể ngờ được, nửa năm sau, công
ty ấy đột nhiên phát triển ở cả thị trường nước ngoài, Chủ nhiệm Vương
được thăng chức tổng giám đốc, phát khai hỏa đầu tiên của tân tổng giám
đốc chính là cải tạo toàn bộ hệ thống thông tin và thiết bị quản lý của
cả công ty.
Xét thấy cách đối xử trong kỳ đầu tiên của MPL không
có bất kỳ dị nghị nào, vì thế MPL dễ dàng mở rộng nội dung hợp đồng,
chiến thắng luôn cả kỳ hai, kỳ ba, giá trị hợp đồng lớn đến mức khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Đàm Bân dựa vào hợp đồng này từ từ bộc lộ
hết tài năng, trở thành người xuất sắc nhất trong những đại diện bán
hàng cùng nhiệm kỳ, còn người đã nói hợp đồng đầu tiên cô ký với TD chỉ
là chút đồ thừa điểm tâm rớt qua kẽ tay người khác đến nay vẫn là cấp
dưới của cô.
Từ sự việc này cô cũng tự rút ra một bài học kinh
nghiệm, đừng xem thường bất cứ người nào và bất cứ việc gì bởi bạn không thể dự đoán được ngày mai có xuất hiện kỳ tích hay không. Napoléon còn
có lúc gặp phải trận Waterloo. Chẳng ai có thể đảm bảo rằng mình là
tướng quân bách chiến bách thắng.
Nghĩ đến những việc đã qua, Đàm Bân không khỏi có chút bùi ngùi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi mông lung thì thịt cua để trong một chiếc vỏ rất đẹp được bỏ vào chiếc đĩa trước mặt cô.
Trình Duệ Mẫn ăn rất ít, hình như còn chưa đụng đũa, anh lặng lẽ nghe cô nói
nhưng động tác bóc thịt cua của anh vô cùng thành thạo.
Đàm Bân ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Trình Duệ Mẫn cười, nhấp một ngụm rượu. “Em quên rồi sao, tôi sống bên cạnh biển hơn mười năm.”
Đàm Bân không nói gì nữa, cúi xuống ăn.
Trình Duệ Mẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt còn rất trẻ của cô, trong mắt lộ ra nét cười ấm áp.
Anh nói: “Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng rất sâu sắc. Hợp đồng đầu tiên tôi ký là ở Hailar. Mấy người bọn tôi ở đó đến ba tháng. Ở đó chỉ có thịt
cừu, ăn vào chỉ muốn nôn, người nào cũng sụt mất bảy, tám cân. Cuối cùng cũng ký được hợp đồng, bọn tôi chạy thẳng đến một chuỗi các quán bar
cách đó ba dặm, lần lượt uống ở từng quán, say đến mức nhóm người hát
dân ca ở quán phải gọi cảnh sát đến.”
Đàm Bân tưởng tượng ra cảnh lúc đó, liền bật cười.
Trình Duệ Mẫn hỏi thăm về công việc hiện tại của cô, có ý mời cô sang một
công ty khác với vị trí và mức lương hấp dẫn nhưng cô từ chối.
Sau đó không khí của bữa ăn khá trầm lắng. Cả hai người dường như có phần
bối rối, không biết phải làm sao, cuối cùng thì kết thúc qua loa.
Mặc dù như vậy nhưng lúc họ chuẩn bị cáo từ Nghiêm Cẩn ra về thì cũng gần chín giờ tối.
Nghiêm Cẩn lo lắng, cứ hỏi đi hỏi lại: “Tiểu yêu, cậu có thể lái xe được không đấy? Nếu không để đại ca đưa hai người về?”
Trình Duệ Mẫn hiển nhiên chẳng tỏ vẻ cảm kích gì, nói: “Đệ đâu có uống nhiều.”
Trên đường về, do phải hao tổn tinh lực trong cả quãng thời gian dài, giờ
lại thêm cảm giác chếnh choáng say, hai mí mắt Đàm Bân như sụp xuống,
ban đầu còn phụ họa một vài câu, sau đó thì ngủ khì khiến người khác có
chút thất vọng.
Cô mơ màng ngủ, cái đầu cứ lắc lư hết bên nọ sang bên kia, khiến cô ngủ không được thoải mái, cảm thấy rất khó chịu. Sau
đó lại thấy lạnh nên cô ôm chặt lấy cánh tay như muốn cuộn tròn lại. Đã
thế lại còn mơ, cô mơ gặp một người đi trong tuyết lạnh, lạnh đến thấu
xương, màn tuyết trắng xóa, không nhìn rõ bóng người.
Lúc mơ mơ
màng màng mở mắt, định vặn vẹo cái lưng cho thoải mái thì cô phát hiện
mình vẫn đang ngồi tựa vào ghế trên xe, xung quanh chẳng có ai, bên
ngoài cửa sổ xe là màn đêm tĩnh mịch, chỉ có đèn đường trên đầu tỏa
sáng, những quầng sáng vàng vàng yếu ớt phản chiếu lên bảng điều khiển
xe.
Thò đầu ra nhìn xung quanh, Đàm Bân bỗng bật dậy. Lúc này cô mới phát hiện ra trên người mình là chiếc áo khoác của nam giới.
Cô cầm chiếc áo khoác lên, đẩy cửa xe, bước xuống.
Chiếc Volvo của Trình Duệ Mẫn đã dừng trước khu chung cư cô ở.
Anh ngồi ở chiếc ghế băng cách đó không xa lắm, cúi đầu, đang bật đi bật lại cái bật lửa trong tay.
Có lẽ cái bật lửa đó có vấn đề, anh chưa châm được điếu thuốc đang ngậm trên môi.
Đàm Bân thoáng giật mình vì trong ấn tượng của cô, chưa nhìn thấy anh hút thuốc.
Cô lấy chiếc bật lửa Zippo ở trong túi xách, khẽ khàng đi đến, tay khum khum che ngọn lửa, nghiêng người đưa đến trước mặt anh.
Trình Duệ Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy cô, rồi lại nhìn ngọn lửa trong tay cô
nhưng không châm thuốc. Anh cầm điếu thuốc trên môi và giữ nguyên trong
tay, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. “Em có thể ngồi một lát không?”
Đàm Bân không từ chối.
Đêm hôm đó trăng tròn, ánh trăng trải dài trên mặt đất khiến cho những viên