
iết hai tay lại ôm nàng chặt hơn. “Được, được, được, ta nói, nhưng trước khi nói, ta phải hỏi nàng trước, nàng có ấn tượng với Chiêu Anh các nàng thế nào?”
Liên Thủy Dao nhìn hắn, chậm rãi hạ mắt, thấp giọng trả lời. “Bốn người các nàng đều là mỹ nhân khiến nam nhân động tâm.”
“Đúng thế.” Hắn gật đầu, dẫn tới nàng giương mắt trừng hắn, nói không ghen là gạt người, nghe được phu quân ca ngợi nữ nhân khác, ít nhiều ghen tị,
không nhịn được chu miệng, vẻ mặt ủy khuất của nàng ở trong mắt hắn, vừa cao hứng vừa thương tiếc, càng ôm nàng chặt hơn, hơi thở nóng rực ở bên tai nàng, dùng giọng nói từ tính. “Nhưng trong mắt ta, nàng là đẹp
nhất.”
“Ít miệng đi.” Nàng lại đấm hắn một cái, cả thấy không có cách nào với thái độ chơi xấu của hắn.
“Đừng nóng vội, ta còn chưa hỏi xong đâu, nàng cảm thấy tính cách các nàng ấy thế nào?”
Nàng trừng mắt hắn, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi mở miệng. “Chiêu Anh cho
ta cảm giác nữ trung hào kiệt, nàng ấy…. hẳn là một người nghĩa khí.”
Hắn gật đầu. “Sở Sở thì sao?”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ. “Sở Sở à…dịu dàng động lòng người, vừa thấy đã thương, không phải là một nữ tử thích tranh chấp.”
Hắn lại gật đầu. “Phân tích rất khá.”
Đôi mắt đẹp của nàng xoay xoay. “Can Tú rất hoạt bát, cá tính vui vẻ, ở chung với nàng nhất định sẽ rất thoải mái.”
“Đúng vậy.”
“Còn về phần Niệm Tương, từ trong khi nói chuyện với nàng ấy, có thể cảm giác được nàng ấy là một nữ tử khéo hiểu lòng người.”
Mặc Thanh Vân tán thưởng nói: “Không ngờ được phu nhân của ta lại thông tuệ đến thế, quan sát tỉ mỉ.”
Nàng quay mặt, có chút hờn dỗi nói: “Ta mới không phải phu nhân chàng, ta chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.”
Nàng biết rõ lời này của mình có vẻ hẹp hòi, không nên xử sự như ghen tuông
vậy, bốn người Chiêu Anh các nàng đối xử với nàng không hề có bộ dạng
ghen ghét, nàng không nên, cũng không thể nhưng nàng phát hiện nàng càng để ý nam nhân này thì tâm lại càng trở nên hẹp hòi hơn. Nàng không muốn như thế, muốn phải tỏ ra đại lượng một chút, chán ghét bản thân mình
như một đố phụ làm người khác hiềm khích.
Nàng vẫn cho rằng mình
có thể làm tốt, không ngờ bản thân lại thích Nghiêm Phách Thiên, càng
hiểu rõ một mặt chân thật của hắn lại càng thích tình tình của hắn hơn.
Nàng không muốn ăn dấm chua, không muốn ghen tị nhưng ý thức được mình càng
thích hắn thì càng để ý nhiều chuyện hơn, nàng chán ghét như vậy.
Vùng vẫy của nàng, ưu phiền của nàng, Mặc Thanh Vân nhìn toàn bộ trong mắt,
hắn vô cùng cao hứng, điều này có nghĩa bản thân chiếm một vị trí quan
trọng trong lòng Thủy Dao, hắn rốt cuộc có thể nắm được lòng nàng rồi,
mà hắn cũng có thể yên tâm nói cho nàng chân tướng.
Bàn tay to
chậm rãi kéo gương mặt nàng qua, nâng cằm nàng lên, để đôi mắt đẹp kia
nhìn mình, dùng giọng điệu thâm tình ôn nhu nói cho nàng.
“Trên thực tế, trừ nàng ra, bốn người khác không phải là thiếp của ta.”
Nàng ngây người, dung nhan ưu sầu chuyển thành kinh ngạc, “Chàng nói cái gì?”
Mặc Thanh Vân lộ ra nụ cười tuấn lãng yếu ớt. “Bốn người Chiêu Anh các nàng ấy chẳng qua là thiếp nạp vào trên danh nghĩa Nghiêm Phách Thiên, trên
thực tế, các nàng là thê tử của bốn vị tổng quản.”
Nàng giật mình nhìn đôi mắt mang theo ý cười của hắn, không tin nổi. “Chàng nói là sự thật? Các nàng….là thê tử…của bọn họ?”
“Ừ.”
“Vậy thì là thế nào? Các nàng ấy…” Nàng thế nào cũng không ngờ tới, bốn vị
thiếp khác lại là thê tử của các tổng quản, tin tức này thật sự làm cho
người ta chấn động.
“Trong quá trình này đã xảy ra rất nhiều khúc chiết, có cơ hội ta sẽ nói cho nàng nghe, nàng chỉ cần biết một chuyện, nữ nhân của ta chỉ có một mình nàng, nên nàng là “phu nhân” của ta,
không phải là thiếp, cũng tuyệt đối là thê tử duy nhất của ta.” Đây là
lời hứa của hắn, cũng là thổ lộ chân thật của hắn, với nàng, hắn cam tâm ba ngàn sủng ái tại một thân. (nguyên văn của nó dịch tạm là ba bình nước chỉ nguyện một muôi)
Nàng rung động thật lâu, tâm trạng dao động kịch liệt, cuối cùng hiểu được, cùng tỉnh ngộ rồi.
Mặc Thanh Vân cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc đáng yêu của nàng, vừa cười xảo quyệt. “Bây giờ nàng không ăn dấm nữa chứ?”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, thật đáng hận! Thì ra là có chuyện như vậy, hại
nàng mâu thuẫn thật lâu, tên gia hỏa đáng hận này, nhào nặn nàng đã rồi
mới nói thật cho nàng, còn mình lại ở bên kia cười trộm làm nàng vừa tức vừa buồn cười.
Nghiêm Phách Thiên có bốn tiểu thiếp, cũng không
phải là nữ nhân của hắn mà là lão bà của các tổng quản, thông minh như
nàng, hoài nghi trong này nhất định còn nguyên nhân khác, nhưng mà nàng
không vội họi, sau này tìm thời gian hỏi rõ ràng là được, bây giờ cấp
bách nhất là nàng muốn biết trong đầu xú nam nhân này rốt cuộc chứa cái
gì?
“Khá lắm Nghiêm Phách Thiên, lại làm ra chuyện kinh hãi thế
tục như thế, thiếp của mình lại có thể chia cho các thủ hạ. Được lắm,
ngươi cũng dứt khoát đưa ta cho một người trong bọn họ là được.”
“Không được!” Câu đầu tiên làm sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, sầm mặt ngay
lập tức. “Dám nói loại đại nghịch bất đạo này, không sợ ta tức