Duck hunt
Bí Mật Của Nương Tử

Bí Mật Của Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322231

Bình chọn: 10.00/10/223 lượt.

giận

sao?”

Nàng khiêu khích hếch cằm. “Dù sao võ công ngươi cao, ta

đánh không lại ngươi, nếu không thì ngươi đánh ta là được, cho thanh

danh bên ngoài của ngươi một chiến tích nữa?” Nàng không sợ, bởi vì nàng biết__sau khi biết mình là nữ nhân duy nhất của hắn, tâm tình nàng liền thông suốt, không còn cố kị gì với hắn nữa, có thể chiếm thế thượng

phong, không nhịn được lộ ra bộ mặt bướng bỉnh muốn trêu chọc hắn.

Mặc Thanh Vân đương nhiên biết tiểu nữ nhân này cố ý. “Đánh nàng? Ta không

nỡ, nhưng ta sẽ làm cho nàng trả giá thật nhiều.” Con ngươi đen dấy lên

hai đóa dục hỏa, vẻ mặt của hắn cũng thay đổi, trở thành một hắc báo vận sức chờ phát động, chuẩn bị nuốt con mồi nhỏ này vào bụng.

Vừa

thấy hắn lộ ra vẻ mặt háo sắc này, hại cả người, gương mặt nàng đều đỏ

lên, ngay sau đó, môi thơm đã bị nụ hôn của hắn khi dễ, không nhịn được

ưm một tiếng.

Cái lưỡi nóng bỏng của hắn càn rỡ xâm nhập trêu

đùa, bàn tay to luồn vào trong y phục của nàng, giống như dẫn theo một

trận lửa, đốt cháy từng tấc da thịt của nàng.

Từng nụ hôn cùng

vuốt ve của hắn mang theo tính chiếm hữu, làm nàng kinh sợ thở gấp liên

tục. Thì ra hắn thường ngày ôn nhu chẳng qua là hạ thủ lưu tình với nàng mà thôi, hắn kì thực cũng cực kì cuồng dã, đủ tính xâm lược.

“Chàng khi dễ ta.” Nàng đáng thương kháng nghị, giọng điệu nũng nịu ngầm giận lại càng chọc cho dục vọng của hắn lên cao hơn.

“Đúng vậy.” Hắn khàn đục trả lời, tỏ rõ không có thương lượng gì hết, là nàng khởi đầu, đừng nghĩ cầu xin tha thứ.

Giờ mới biết hắn không dễ chọc, có phải quá muộn rồi không? Nàng nhắm mắt

lại, thần phục trong cuồng triều luyến ái của hắn, một đêm này, sợ là

chạy không thoát trừng phạt ngọt ngào của hắn rồi.

Sau giờ ngọ, mới vừa

có một trận mưa, bình thường ăn trưa xong Liên Thủy Dao sẽ nghỉ ngơi một lúc, nhưng bây giờ nàng lại đang vội vàng làm vài thứ cho Nghiêm Phách

Thiên.

Tiểu Song bưng tới cho nàng một chén Thiết Quan Âm (*), tò mò nhìn nàng vội vàng làm cái gì đó?

“Phu nhân đang thêu thùa may vá sao?”

“Đúng nha, ta muốn làm một đôi giày cho Nghiêm gia.” Liên Thủy Dao khẽ cười, cẩn thận từng đường may trên đôi giày trong tay.

Tiểu Song bừng tỉnh gật đầu. “Thì ra là vậy, phu nhân thật có lòng, hi vọng

Nghiêm gia có thể đối tốt với phu nhân cả đời, có phu nhân, sẽ không cần phải nạp___” còn chưa nói xong đã bị Thanh Hà ngắt lời.

Vốn đang dùng khăn lau chùi cửa sổ, Thnh hà cũng nhìn thấy phu nhân làm giày,

vừa nghe đến mồm miệng Tiểu Song không có chừng mực, vội vàng dùng khuỷu tay huých nàng một cái, hơn nữa còn đoạt lời của nàng, “Nghiêm gia

đương nhiên sẽ đối tốt cả đời với phu nhân. Có phu nhân, Nghiêm gia cũng rất thỏa mãn rồi.”

Được Thanh Hà nháy mắt ra hiệu, lúc này Tiểu

Song mới vội vã sửa miệng. “Nói đúng lắm, Nghiêm gia rất thương phu

nhân, bởi vì phu phân không giống các phu phân khác, là đặc biệt nhất.”

Liên Thủy Dao nghe hai nha hoàn đang an ủi nàng, sợ nàng nghĩ nhiều không

vui, Nghiêm Phách Thiên đã từng dặn đi dặn lại nàng, chuyện bốn vị phu

nhân là thê tử của các tổng quản, trừ người có liên quan, nha hoàn và hạ nhân trong phủ cũng không biết, muốn nàng giữ bí mật.

Nghiêm

Phách Thiên nói cho nàng bí mật này, đại biểu cho việc hắn tin tưởng

nàng, làm trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào và ấm áp. Đối với Tiểu Song và Thanh Hà, nàng cũng chỉ có thể cảm thấy có lỗi đành gạt các nàng ấy

thôi.

Lúc này có người cầu kiến, Thanh Hà vội đi mở cửa, sau đó quay lại bẩm báo người đến là nha hoàn Tú Cúc của Niệm Tương phu nhân.

Liên Thủy Dao để giày đã may xong xuống, đứng dậy đi tới phòng khách, hỏi Tú Cúc: “Có chuyện gì sao?”

Tú Cúc vội vàng trình lên hộp gỗ trong tay. “Đây là bánh ngọt Phù Dung phu nhân nhà ta làm, lấy ra hiếu kính Dao phu nhân.”

Thì ra Niệm Tương làm, nghĩ đến Niệm Tương săn sóc, nàng không khỏi khẽ

cười, phân phó nha hoàn nhận lấy hộp điểm tâm, xin Tú Cúc truyền lại

lòng cảm kích, từ bên trong chọn ra một cây trâm hoa, thưởng cho Tú Cúc. Tú Cúc cực kì vui vẻ nhận lấy, luôn miệng cảm ơn rồi rời đi.

A Nha hưng phấn nói: “Tay nghề Niệm Tương phu nhân tốt lắm, trừ trù nghệ tốt còn biết làm điểm tâm, thêu thùa cũng rất tuyệt.”

“Ồ?” Liên Thủy Dao hiếu kì mở hộp điểm tâm ra, chỉ là vẻ ngoài bánh Phù Dung cũng đã làm người khác phát thèm, nàng cầm lấy một miếng điểm tâm nếm

thử, không khỏi kinh diễm. “Oa, ăn ngon thật, các ngươi cũng nếm thử

đi.”

Được phu nhân cho phép, Tiểu Song và Thanh Hà cũng rất hưng phấn cầm lấy điểm tâm, nhanh chóng bỏ vào miệng cắn một ngụm.

“Oa, ăn thật ngon, các nàng cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn, gặp được chủ tử hào phóng, chính mình cũng có lộc ăn.”

Liên Thủy Dao thầm nghĩ, có qua có lại mới toại lòng nhau, mình nhận điểm

tâm của Niệm Tương thì cũng nên tặng cái gì đó cho người ta. Nghe bọn

nha hoàn nói Niệm Tương phu nhân thêu thùa rất giỏi, nàng vừa lúc may

giày cho phu quân, nhưng cảm thấy tay nghề không được tốt, không bằng đi thỉnh giáo một phen.

Nàng quyết định đi bái phỏng Niệm Tương,

bèn xoay người đi vào trong phòng, mở tủ quần áo ra, từ