
kêu kinh hãi của Cửu Nhi.
Đường Thiên
Trọng vội vã quay đầu lại, kinh ngạc nhìn vào chiếc túi thơm bị cắt
thành hai mảnh trong tay tôi rồi phát cáu: “Ninh Thanh Vũ, nàng…”.
Tôi cúi đầu
xuống, vội vã nuốt hết nước mắt và cảm giác không cam lòng vào sâu bên
trong, tiện tay đẩy cánh cửa sổ ra vứt luôn chiếc túi thơm đó xuống hồ
sen bên ngoài, rồi ngẩng đầu lên nhìn ngài cười: “Thiếp sẽ hầu hạ hầu
gia đi ngủ”.
Đường Thiên Trọng không nói gì, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn chiếc túi thơm vừa bị vứt xuống hồ sen.
Thật ra lúc
này nó chỉ còn là hai miếng vải vụn mà thôi, dưới ánh nến chập chờn có
thể mơ hồ nhìn thấy nó đang trôi nổi trên mặt hồ, lặng lẽ trôi dạt theo
cơn gió giữa đêm, thật sự không biết sẽ trôi về chỗ bùn lầy bẩn thỉu
nào.
Tôi hít thật sâu luồng không khí đang hòa lẫn chút hương sen thanh nhã, mỉm cười rồi nói: “Hầu gia chê cái này không đẹp, cũng không sao hết, ngày mai thiếp sẽ làm một chiếc khác cho ngài”.
Ngài quay mặt lại nhìn tôi rồi hỏi: “Nếu như ngày mai ta vẫn chê, nói không đẹp thì sao?”.
Tôi nhìn vào bàn tay trắng nhợt của mình rồi mỉm cười đáp lại: “Vậy thiếp đương nhiên sẽ tiếp tục làm chiếc khác cho hầu gia”.
Làm cho tới khi ngài cảm thấy đẹp mới thôi, làm cho tới khi ngài thả Trang Bích Lam ra mới thôi.
Hoặc giả,
ngài chính là người nói lời chẳng giữ lấy lời, dự định mãi mãi dùng
chàng để uy hiếp tôi, vậy thì tôi cũng chỉ có thể chờ đợi giây phút cuộc đời mình kết thúc mà thôi.
Dưới ánh đèn sáng, sắc mặt của Đường Thiên Trọng ngày càng trắng nhợt, đôi mắt sâu
thẳm, huyền bí lúc này bừng bừng lửa giận, như thể muốn đốt cháy hết mọi vật trước mắt.
Tôi bất giác lùi về sau một bước.
Đường Thiên Trọng thì không nói câu gì, phất mạnh tay áo rồi nhanh bước đi ra khỏi căn phòng.
“Hầu gia”.
Vô Song thét lớn rồi đuổi theo ngài.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Đường Thiên Trọng đi qua chiếc cầu gỗ, lại bị Vô Song chặn lại, nói mấy câu gì đó, nhưng sau cùng vẫn đùng đùng bỏ đi, chẳng
thèm quay đầu lại lấy một lần.
Lúc Vô Song
quay lại phòng, mặt mày nhăn nhó như thể sắp bật khóc lớn tiếng: “Hầu
gia nổi giận rồi, nói tối nay sẽ quay về thư phòng”.
Thế thì tôi còn gì vui mừng hơn?
Xắn gọn tay áo lên, tôi tự động cầm lấy chiếc đèn rồi dặn dò: “Cửu Nhi, mau ôm mấy tấm gấm kia lại đây”.
“Cô nương, người muốn làm gì?”.
“Còn làm cái gì nữa? Ta phải làm lại một chiếc khác cho hầu gia hài lòng mới thôi”.
Thật lòng,
tôi cũng chẳng biết phải làm bao nhiêu cái mới có thể khiến cho Đường
Thiên Trọng hài lòng được, thế nhưng cứ kiên trì làm, luôn luôn có tia
hy vọng.
Tôi thật sự
cảm thấy sợ ngay cả tia hy vọng này cũng sẽ tan thành mây khói, không
thể không lấy hành động cụ thể để nói cho Đường Thiên Trọng biết rằng,
tôi vô cùng coi trọng lời hứa của ngài.
Nếu như ngài bằng lòng để tôi luôn thấy thất vọng thì tôi cũng đành ôm tia hy vọng nhỏ nhoi đó rồi từ từ thất vọng thôi.
Tối đó tôi
đã thức đến tận canh ba, ngay cả Vô Song và Cửu Nhi đều chịu không nổi,
đứng cạnh liên tục ngủ gật. Còn tôi thì lúc này đã may xong chiếc túi
thơm, cất gọn vào một chỗ rồi mới đi ngủ hai canh giờ, rồi lại thức dậy
rửa ráy, tiếp tục thêu thùa.
Vì làm liên
tục như vậy, nên đến tầm chiều tối ngày hôm sau chiếc túi thơm cuối cùng cũng đã hoàn thành, thân giữa màu xanh da trời, bao quanh màu tím, tôi
thêu lên đó hình tiên thú bạch hổ, điểm xuyết thêm những hoa văn màu
đen, nền màu tím, móng vuốt sắc nhọn, ngẩng đầu ngạo nghễ liếc tới, khí
thế hơn người, sinh động như thật, tuyệt đối là thứ đồ thượng phẩm trong các thượng phẩm.
Sau khi cho
những hương liệu do Vô Song mang tới như long não, bạc hà… rồi luồn
chiếc dây màu vàng vào, vậy là đã hoàn thành chiếc túi thơm hoàn hảo,
tuyệt mỹ.
Đương nhiên
đây chỉ là hoàn hảo, tuyệt mỹ trong mắt tôi mà thôi, còn đường Thiên
Trọng đang muốn thứ gì thì tôi hoàn toàn không thể nào đoán biết được.
Đáng tiếc là ngày hôm nay Đường Thiên Trọng không hề đến đình sen chỗ tôi ở.
Vô Song đã
đi hỏi mấy lần liền, nghe nói ngài đã hồi phủ từ lâu, có điều bệnh tình
của Nhiếp chính vương trở nên nghiêm trọng, hầu gia chẳng thể nào an tâm nổi, nên hiện đang ngồi bên cạnh phụ thân, nhất thời không đến đây
được.
Tôi không
biết trong lời nói này còn ẩn chứa bao điều, nhưng nếu như có liên quan
tới Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc, thì đã không còn đơn giản là quan
hệ giữa người cha hiền, con thảo nữa. Trên có Thái hậu, Hoàng thượng,
dưới có thần dân bách tính, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn
trừng trừng vào những động tĩnh xảy ra trong phủ Nhiếp chính vương.
Những chuyện nhi nữ thường tình bị đặt sang một bên cũng là điều hoàn
toàn nằm trong dự liệu.
Tôi đợi đến
tận giờ Hợi vẫn không thấy ngài tới, không chịu nổi sự mệt mỏi sau cả
ngày vất vả, tôi đặt chiếc túi thơm sang bên gối rồi dần dần chìm vào
giấc ngủ.
Đang lúc ngủ ngon nhất thì tôi cảm thấy bên cạnh dường như có người, vẫn còn cho
rằng mình đang ngủ mơ, vội vã đẩy ra thì lại càng bị ôm chặt hơn. Cùng
lúc ấy vầng trán tôi chợt cảm thấy ướt át, c