
ai dạy Đường Thiên Tiêu đá cầu, có điều ngài biết
chút võ nghệ nên thân thủ cũng khá lanh lợi, nhanh nhẹn. Võ nghệ của
ngài là do Đường Thừa Nguyên đích thân dạy bảo, sư phụ của ngài cũng là
nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh được Đường Thừa Nguyên mời về từ nơi xa xôi
ngàn dặm, còn ngài tư chất thông minh, lanh lợi nên học rất nhanh.
Cho nên, ngài nhẹ nhàng đỡ lấy quả cầu đột nhiên rơi về phía mình, rồi cũng thảnh thơi đá lên, tự mình đếm: “Một, hai, ba, bốn…”
Đám cung nữ
cũng quay lại nhìn về phía ngài, nhưng đứng từ tận phía xa xôi, vô cùng
thận trọng, cứ như thể ngài là một người mắc bệnh phong, đứng gần quá sẽ dễ bị lây nhiễm.
Ngài đá đến tận quả thứ ba mấy vẫn chẳng hề có ai cổ vũ, reo hò. Còn Thiên Tả cũng bắt đầu ra tay đáp trả.
Đường Thiên
Tả đẩy mạnh Đường Thiên Tiêu sang một bên, đá quả cầu bay vút sang một
bên, sau đó lên tiếng mắng mỏ: “Ngươi muốn chơi thì an phận quay về chỗ
hoàng hậu nương nương mà chơi! Ta phải xem xem ngươi còn có thể chơi
được mấy ngày nữa”.
Thiên Tiêu ngã xuống đất, một hồi lâu sau vẫn chẳng thể nào định thần lại được.
Thiên Tả là
con trưởng không sai, mẫu thân của Thiên Tả là Lệ phi, là con gái của
thừa tướng Trịnh Dương không sai. Trong triều đình, Trịnh Dương có tiếng nói uy lực cũng không sai. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào tên gọi của hai
người là có thể biết ngay Đường Thừa Nguyên đặt sự mong mỏi khác biệt
vào hai đứa con này của mình.
Tiêu, bầu
trời cao vời vợi, lại là con trưởng của chính cung hoàng hậu được Hoàng
thượng vô cùng sủng ái, nên địa vị chí cao vô thượng, trên chín tầng
mây, nghe thôi cũng đủ biết được hàm ý và mong mỏi Đường Thừa Nguyên gửi gắm trong đó rồi.
Tả, cũng có
nghĩa là bên trái. Phải là tôn quý, còn trái là thấp hèn. Những người
này chỉ có thể làm người trợ lực, giúp sức cho người khác mà thôi.
Lúc Đường
Thừa Nguyên cho Đường Thiên Tiêu ngồi trên đùi nhìn xuống triều đường
thì Đường Thiên Tả lớn hơn ngài bốn tuổi chỉ có thể đứng cạnh bên lắng
nghe các đại thần bẩm tấu mà thôi.
Một lúc lâu
sau, Đường Thiên Tiêu mới lên tiếng: “Đại hoàng huynh, huynh sao thế? Đệ chơi cùng hoàng huynh một lát không được sao?”
Thiên Tả
liền bật cười ngạo mạn nói: “Được hay không thì còn phải xem ta có vui
vẻ không đã. Ta khuyên ngươi và cả mẫu hậu của ngươi nữa, hãy an phận
một chút thì tốt hơn”.
Thiên Tiêu
ngậm miệng lại, có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng sau cùng chẳng thể
nào cất lên thành lời được. Mẫu hậu sau khi phát hiện ra phụ hoàng bị
thương nặng, khó lòng qua khỏi đã căn dặn ngài rằng: Nói ít đi, nhìn
nhiều, hành sự phải hết sức thận trọng, nhẫn nhịn là trên hết. Ngài thầm nghĩ, bản thân một mình chạy ra ngoài, còn đá cầu cùng với Đường Thiên
Tả, phải chăng là sai lầm?
Nhìn về phía tẩm cung u tối, đen ngòm của mẫu hậu, ngài cúi thấp đầu xuống, đang
định giả vờ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, lặng lẽ quay về thì
bên cạnh xuất hiện một đôi bàn tay to lớn, kéo xốc ngài đứng dậy.
“Thiên Tiêu, tại sao đệ lại ngồi trên mặt đất ướt thế hả?”
Người này có đôi mắt đen láy, sâu hoắm, tính cách âm trầm, lặng lẽ, chính là con
trai trưởng của Tề vương Đường Thừa Sóc, Đường Thiên Trọng.
Tuy Thiên
Trọng lớn hơn Thiên Tiêu có vài tuổi, nhưng từ nhỏ được phụ vương đưa đi Nam chinh Bắc chiến khắp nơi, sớm quen với chuyện binh đao, chết chóc,
tuổi còn nhỏ mà thân người lại toát ra khí thế khiến người khác phải
khiếp sợ, càng khiến cho những người ở cùng độ tuổi kính nể, khâm phục
và tránh xa.
Thế nhưng
Thiên Trọng và Thiên Tiêu vừa là anh em họ bên nội lại là anh em họ bên
ngoại, thỉnh thoảng cũng đi theo mẫu thân vào thăm Tuyên hoàng hậu, nên
cũng thường xuyên gặp mặt Thiên Tiêu, tình cảm thân thiết chẳng khác gì
huynh đệ chính tông.
Thiên Tiêu
liền đứng dậy, nhìn y phục dính nước bẩn của mình lại nhìn về phía Thiên Tả bắt đầu vui vẻ chơi đùa trở lại rồi nói: “Không có gì hết. Chỉ có
điều… phụ hoàng qua đời rồi, có nhiều thứ đã không còn được như trước
kia nữa”.
Thiên Trọng
im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Mẫu thân ta cũng không an
tâm, nhưng phụ thân nói tình hình trong cung lúc này không ổn, không cho mẫu thân nhập cung. Phải chăng là…”
Thiên Trọng
cau chặt đôi mày, bước lại gần chỗ Thiên Tả đang chơi đùa rồi nghiêm
nghị lên tiếng: “Tiên đế vừa mới băng hà, còn chưa kịp nhập thổ, ai dám
đùa giỡn gây náo loạn trong cung hả?”
Thiên Tả
kinh ngạc, quả cầu lại bị đá chệch đi, ánh đèn chập chờn, nhất thời chưa kịp nhận ra người vừa lên tiếng là ai liền tức giận quát lại: “Ai dám
to tiếng trong cung? Lôi ra chém”.
Đợi đến khi nhìn rõ người vừa nói, Thiên Tả bất giác lùi lại phía sau, miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Thì ra là… thế tử Tề vương…”
Thiên Trọng
cũng bình thản mỉm cười nói: “Thì ra là đại Hoàng tử điện hạ! Là vi thần thất lễ rồi. Người đệ đệ Thiên Tiêu của vi thần tuổi còn nhỏ, sau này,
vẫn mong đại Hoàng tử chiếu cố, quan tâm nhiều”.
Ngài liền
hành lễ, quay người lại dắt Thiên Tiêu rời khỏi nơi đó, đích thân đưa
Thiên Tiêu về đại điện đang đặt quan tài của tiên đế.
Thiên Tiêu bất g