
iác lên tiếng hỏi: “Thiên Trọng ca ca, hiện nay có bao nhiêu người muốn giết chết mẹ con đệ?”
Thiên Trọng ngước mắt nhìn về phía cung điện tối tăm, mịt mùng trước mặt rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Có lẽ là… rất nhiều đấy”.
“Bao gồm cả hoàng thúc sao?”
Thiên Trọng ngây người, do dự trong giây lát rồi mới đáp lại: “Không đâu, phụ thân sẽ không gây tổn thương cho đệ đâu”.
Thiên Trọng chỉ do dự trong giây lát mà đã khiến cho Thiên Tiêu lo lắng, hồi hộp vô cùng.
Thiên Tiêu
khẽ dừng bước lại. Thiên Trọng nhận ra sự hoảng hốt, bất an của Thiên
Tiêu, đôi mắt trở nên hiền hòa, dịu dàng hơn, nắm chặt lấy bàn tay của
Thiên Tiêu rồi mỉm cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ đệ. Mẫu thân ta
cũng sẽ bảo vệ đệ và mẫu thân đệ, nhất định không để cho ai làm hại đến
hai người đâu”.
Tuy chỉ là
lời hứa sẽ không để ai làm hại đến hai người, nhưng cũng đủ mang lại tia hy vọng nhỏ nhoi cho Đường Thiên Tiêu trong những ngày tháng mịt mùng,
tăm tối, nguy cơ trùng trùng khắp chốn.
Cả hai đều
hiểu rõ một điều, trong tình hình căng thẳng hiện nay, ngôi vị Hoàng
thượng và sinh mệnh đã gắn chặt với nhau như hình với bóng rồi.
Nếu như
Đường Thiên Tiêu không thể nào ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, vậy thì bất kể sau này người ngồi lên ngai vàng đó là ai thì nhất định sẽ không dễ
dàng tha cho thái tử điện hạ danh chính ngôn thuận trước kia được.
Vào lúc này, Đường Thiên Trọng đã dùng bàn tay to lớn của mình truyền hết mọi sức
mạnh và hơi ấm sang bàn tay của Đường Thiên Tiêu, tận hết sức mình để vỗ về, an ủi cho Thiên Tiêu.
Rất nhiều
năm sau này, cho dù có căm hận Đường Thiên Trọng đến mức thấu xương,
Đường Thiên Tiêu vẫn luôn nhớ về buổi đêm tăm tối, mịt mờ hôm ấy, đêm
mưa gió ướt át hôm ấy, người thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đã đưa
bàn tay ấm áp, to lớn về phía ngài.
Cho dù mới chỉ có chín tuổi, nhưng Thiên Tiêu cũng hiểu được mẫu hậu với Tề vương Đường Thừa Sóc dường như có điều gì bất hòa.
Tuy Tề vương phi thường xuyên vào cung trò chuyện cùng với tỷ tỷ, tình cảm thân
thiết vô cùng, nhưng mẫu hậu lúc nào cũng nghĩ đủ mọi cách để tránh gặp
mặt em rể, ngay cả vào những bữa tiệc hoàng thất, người cũng thường
xuyên cáo bệnh không tới mỗi khi Tề vương có tham dự. Đến mức mà ngay cả tiên đế Đường Thừa Nguyên cũng mấy lần nói đùa rằng, hai người thân
thiết nhất của ngài đều là những người cứng nhắc, khó tính.
Thế nhưng Tề vương Đường Thừa Sóc đối với Thiên Tiêu vô cùng tốt, những khi tình cờ
gặp trong cung, ngài thường bế Thiên Tiêu vào lòng, hỏi han nói chuyện,
khuôn mặt hiền từ mà thân thiết.
Có lẽ cũng
chính vì việc này mà Đường Thừa Nguyên mới dám trao đứa con nhỏ tuổi của mình cho người huynh đệ nắm giữ đại quyền trong tay.
Thế nhưng
lúc này, Đường Thừa Sóc lại đang liên hợp cùng thừa tướng Trịnh Dương và Văn Vũ tướng quân nắm đại quyền triều chính trong tay, phớt lờ di chỉ
của tiên đế, có ý định phế thứ lập trưởng.
Thiên Tiêu
quay về hỏi Tuyên hoàng hậu đang ốm liệt giường: “Mẫu hậu, phải chăng
vài ngày nữa có một ai khác đến và dễ dàng chém đầu con đi đúng không?”
Tuyên hoàng hậu kinh ngạc hỏi lại: “Ai đã nói với con điều gì đúng không?”
Thiên Tiêu liền đáp: “Đại hoàng huynh cảnh cáo con phải biết an phận thủ thường, ngay cả đá cầu cùng không cho phép”.
“Thằng con
trai của con tiện tì kia…” Tuyên hoàng hậu nắm chặt chiếc khăn trong
tay, mỉm cười đáp lại: “Bọn chúng thật sự coi ta là người chết rồi hay
sao?”
Thiên Tiêu
liền thì thầm lên tiếng: “Nếu như Thiên Tả lên ngôi kế vị, đương nhiên
hai mẹ con chúng ta sẽ trở thành người chết rồi”.
Tuyên hoàng
hậu liền tuôn trào nước mắt, khuôn mặt tiều tụy mà vẫn xinh đẹp khác
thường hiện rõ nét đau khổ, bất an. Người ôm lấy Thiên Tiêu vào lòng rồi bật khóc nức nở: “Tại sao ngươi phải ép ta đến mức này? Tại sao ngươi
lại phải ép ta đến mức này? Nếu như mọi chuyện đã đến nước này rồi thì
cả hai chúng ta đều buông tay đi, không được sao? Không được sao?”
Thiên Tiêu
ngây ngô nửa hiểu nửa không hiểu. Chắc chắn mẫu hậu đang mắng nhiếc Lệ
phi. Thế nhưng lời nói của mẫu hậu lại chẳng giống như đang mắng Lệ phi
chút nào.
Buổi đêm hôm đó, Tuyên hoàng hậu khóc lóc thảm thương, so với khi tiên đế qua đời,
dường như còn thương cảm, thảm thiết với cả nỗi sợ hãi, hoảng hốt không
biết phải làm thế nào.
Không lâu sau, Thiên Tiêu liền hiểu mọi chuyện. Cho dù lúc đó không hiểu thì sau đó ngài cũng dần dần hiểu ra.
Một ngày
sau, sáng sớm ngài đã đến tẩm cung thăm mẫu hậu, vừa đúng lúc nhìn thấy
Tề vương Đường Thừa Sóc bước ra khỏi tẩm cung của người.
“Thiên Tiêu, dạo này lại cao hơn rồi đấy”. Lúc này tâm trạng của Tề vương dường như
rất vui, mỉm cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên đầu ngài.
“Hoàng thúc”.
Thiên Tiêu kính cẩn hành lễ, lại nhìn về phía cánh cửa cung vừa mới khép lại.
Tề vương nắm chặt lấy bàn tay của Thiên Tiêu rồi nói: “Mẫu hậu của Thiên Tiêu gần
đây mệt mỏi, cứ để cho người nghỉ ngơi thêm giây lát nữa đi. Đi thôi,
hoàng thúc tặng cho Thiên Tiêu một món quà nhỏ”.
Thiên Tiêu từ trước giờ vẫn không thể hiểu được, trong lòng Tề vương thì cái gì