XtGem Forum catalog
Bờ Sông Xanh Tươi

Bờ Sông Xanh Tươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322783

Bình chọn: 10.00/10/278 lượt.

nh lại kém đi một ít.

Mùa hạ nóng bức, khẩu vị không tốt, tựa hồ ngay cả bà cũng không có hứng chế biến các món ăn mới.

Aiz, thật sự là rất ghét mùa hè! Tâm tình cho tới bây giờ cũng chưa từng kém như vậy, nhưng…… nhưng…… Aiz, phiền a!

Biếng nhác qua vài ngày, Lí Phái Nhã đến nhà tôi, kiên quyết tha tôi đi ra ngoài dạo phố.

Dưới nắng mặt trời đi khắp các phố, tia

khí lực cuối cùng của tôi cũng bị đốt cháy, tôi lấy đồ uống lạnh trong

cửa hàng, không chịu đi nữa. Lí Phái Nhã kéo sống kéo chết, tôi cũng

không đi!

“Này, cậu làm gì vậy ?” Lí Phái Nhã kéo tay của tôi, “Đường bên kia có đại hạ giá, mau đi xem một chút.”

“Không đi.” Tay trái của tôi vẫn bị giữ bên người cô ấy, mông dính trên ghế, tay phải giơ lên đưa miếng kem cuối cùng vào miệng.

“Đi, ở đây làm gì? Kem đã ăn xong rồi.”

Lí Phái Nhã nhìn cái chén giấy không còn gì, dứt khoát giúp tôi cầm chén giấy ném vào thùng rác, “Ăn xong rồi đi, cùng lắm mình giúp cậu câm ô…… Này! Cậu……”

Trong nháy mắt, tôi lại gọi một lon Côca, lười biếng cắn ống hút, cam đoan uống đến tối muộn cũng không xong.

“A Tinh!” Lí Phái Nhã lửa giận phun trào, dùng tay nắm gáy của tôi, “Cậu có đi hay không?”

“Không đi.” Tôi lắc đầu, miệng ngậm ống hút, “Mình chỉ có một cái mạng, thích đi thì cậu đi đi.”

Phụt! Sau lưng một tiếng cười trộm, kế

đó truyền đến tiếng ho khan. Lí Phái Nhã theo tiếng ngoái về phía sau,

thả lỏng cổ tay tôi.

Lại làm cho người ta chế giễu. Tôi nằm

úp sấp trên mặt bàn, không tính quay đầu, đã xấu mặt còn quay đầu lại

làm gì cho người ta thấy rõ gương mặt.

“A…… A Tinh.” Lí Phái Nhã giật nhẹ tay

tôi, tôi không để ý, cô ấy lại giật, tôi vẫn không để ý, sau đó cô ấy

quay đầu tôi về phía sau, cứng rắn bức tôi xem. Suýt nữa đánh đổ lon

Côca, thiếu chút nữa xoay gãy cổ tôi rồi.

Tôi bỏ hai tay của cô ấy ra kêu to: “Làm gì? Mưu sát a…. a…. a….” Ông trời, có lỗ nào không để tôi chui xuống không?

Ở sau chúng tôi một bàn, bồn hoa lục sắc chặn hơn phân nửa mặt bàn, nhưng vẫn thấy được một phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn, vừa cười vừa ho. Hơn nữa, người ngồi kế bên mỉm cười nhìn tôi, là Trình Định Doãn.

“Ha ha! Chào mọi người!” Lí Phái Nhã

nhiệt tình lớn tiếng tiếp đón, kéo tôi đang định trốn đi đến bàn bọn họ, “Khéo như vậy, lại gặp ở đây, thật là có duyên! Ha ha!”

Tôi muốn chui xuống gầm bàn, Lí Phái Nhã dùng lực ném tôi vào cái ghế còn trống bên cạnh Trình Định Doãn, còn đá ghế này gần sát ghế kia, làm tôi thiếu chút nữa ngã quỵ.

Trình Định Doãn trấn tĩnh tôi. “Thật trùng hợp, các em cũng đi dạo phố. Đúng rồi, đây là mẹ anh.”

“Chào bác ạ! Bác thật sự xinh đẹp lại

tao nhã!” Lí Phái Nhã vừa có thể dùng hai tay cầm tay tôi lại có thể vừa xoay người cúi đầu, dưới còn có thể đá tôi một cước.

Đau quá! Tôi cười trừ, “Chào bác.” Đoan trang cúi đầu, căng thẳng đến mức cứng ngắc, động tác rất giả!

“Chào các cháu.” Bác Trình cười hiền

lành, thật là mỹ nhân, khí chất có vài phần giống Trần Kì, nhìn tôi nói: “Cháu là Hà Tinh? Bác nghe Trần Kì nhắc tới cháu rất nhiều lần, có phải hay không a, Định Doãn?”

“Đúng vậy, cô ấy chính là Hà Tinh!” Đương nhiên ba giọng nói đồng loạt trả lời.

Nhưng trong đó tiếng của Lí Phái Nhã lớn nhất, tiếp tục bô bô. “Bác à bác từng nghe nói về A Tinh sao? Thật tốt

quá! Thế nào? A Tinh của chúng cháu cũng không tệ lắm chứ? Cháu là Lí

Phái Nhã, là bạn tốt của cô ấy. Cháu nói bác nghe, A Tinh rất ngoan, vô

cùng nghe lời……”

Tôi cùng Trình Định Doãn nhìn nhau, cười cười ý tứ thật không tốt, cảm giác khẩn trương rốt cục bớt đi một chút, nhưng nghe Lí Phái Nhã điên ngôn điên ngữ lại không được tự nhiên.

Không biết chạy lên bịt mồm cô ấy có phải quá thất lễ hay không?

Hiển nhiên sẽ rất thất lễ, cho nên tôi

lựa chọn cách thứ hai: Đá chân cô ấy dưới chân bàn. Không dự đoán được

cô ấy lại không biết kêu lên: “A Tinh, sao cậu đá mình?”

Tôi thiếu chút nữa té xỉu.

Trình Định Doãn cười khẽ.

Bác cũng cười, đứng lên. “Được rồi, nghỉ ngơi đủ, lại đi dạo đi, hai đứa không thích đi dạo phố không cần đi

theo, Phái Nhã, cháu không phải mới vừa nói đường bên kia giảm giá? Đi

xem đi. Định Doãn, đưa A Tinh về nhà.” Cách nói chuyện tiêu sái giống

Trần Kì.

Lí Phái Nhã lườm tôi một cái, cười hì hì đi cùng bác Trình.

Tôi cùng Trình Định Doãn trở lại ngồi

trên ghế, lập tức an tĩnh lại. Yên lặng ngồi trong chốc lát, tôi ngẩng

đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt anh, lại hoảng sợ, mặt cũng đỏ: “À…… Mẹ anh thật tốt.”

“Phải không?” Anh cười cười, “Lần sau gặp lại nói cho bà. Bà sẽ cao hứng.”

“À, được.” Tôi gật đầu. Nói xong, lại

giống như không có gì có thể nói, anh cũng không tìm đề tài, dường như

rất thích trầm mặc như vậy, tôi càng không được tự nhiên, ánh mắt đảo đi đảo lại. Bỗng nhiên thấy anh cầm trong tay một cái chìa khóa tinh xảo, ở trên móc một cái móc điện thoại hình chú bé. “A? Anh cũng thích móc

điện thoại sao?”

“Móc điện thoại,” Anh ngẩn người, sau đó nhìn vật trong tay, “À, đây là vừa rồi khi đi mua đồ với mẹ anh được

tặng kèm. Em thích không? Tặng cho em.”

“A…… Cám ơn!” Tôi cười khờ tiếp nhận,

lập tức lấy chìa khóa của m