
ình ra, bỏ một cái móc chìa khóa ra rồi treo
nó vào, sau cầm lấy nhìn trái nhìn phải, cười thực vui vẻ.
“Em thật đúng là giống trẻ con.” Anh đột nhiên nói.
Tôi ngây người. “Như vậy sao, không thể
nào?” Tôi biểu hiện thật sự rất ngây thơ sao? Không tự giác ngồi thắng
người, ưỡn ngực thu bụng.
Anh cười. “Không sao, em như vậy tốt lắm, thực đáng yêu.”
Tôi mặt đỏ bừng, toàn bộ tâm bị vui
sướng bao phủ, cơ hồ đem ưu phiền đuổi đi. Nhưng lại không thể đuổi hết. “Anh thi đại học xong, sẽ rời khỏi nơi này.” Tôi cúi đầu nói.
“Cũng không phải không trở lại. Mỗi học
kỳ chỉ có ba bốn tháng mà thôi, nghỉ sẽ trở lại.” Anh nói đơn giản,
“Người nhà anh, bạn bè thân thích, mọi thứ đều ở đây, trốn không thoát.”
“Ách? Đúng rồi!” Tôi ngẩng đầu, trời đất rộng mở.
“Hơn nữa, năm sau em cũng phải đi.” Anh còn nói.
Tôi gật đầu,” Đúng vậy!”
Ô? Tôi mấy ngày hôm trước phiền não cái gì chứ? Nghĩ không ra. Thật là A Tinh khờ ngốc!
“Anh học ở đại học X.” Một lát sau, tôi lại cúi đầu nói. Aiz, tôi liều chết cũng không thi cao như vậy được.
“Đúng vậy, không cần ra tỉnh, học ở gần
nhà thôi.” Anh thực nhẹ nhàng nói, “Ở tỉnh chúng ta cũng có trường đại
học, khẳng định sẽ có rất nhiều bạn học cũ.”
Tôi nghĩ, gật đầu, “Đúng vậy!” So với các trường đại học trọng điểm khác, X là gần nhất.
“Ngày mười ba tháng bảy, thứ Ba. Bữa tối là cá chép bạc cùng măng xào, còn có gừng hấp, bỗng nhiên khẩu vị lại tốt. Thực ngoài ý muốn gặp được Trình Định Doãn cùng
mẹ xinh đẹp của anh…… Tâm tình tốt lắm, kỳ thật không chỉ vì anh, còn
bởi vì Phái Nhã giúp tôi cười rất nhiều, cô ấy có đôi khi rất ngoan……
Anh tặng tôi một cái móc chìa khóa, là móc hình một chú bé nha…… Hôm nay anh nói rất nhiều…… Tôi có thể vụng trộm coi hôm nay là hẹn hò không?”Tiếp theo là thời gian nghỉ hè, mỗi ngày cùng Lí Phái Nhã và Liêu Hương Hương chạy khắp nơi. Cũng đúng thôi, khai giảng lớp mười hai không có thời gian chơi, không thừa dịp hiện tại chơi cho đủ sao?
Cuối tháng bảy có kết quả thi, chúng tôi chạy tới xem. Trình Định Doãn điểm rất cao, vào được đại học X. Phan
Vân lợi hại hơn, là trường nổi tiếng nhất, nghe nói là cơ sở đào tạo cao nhất Bắc Kinh, tựa hồ nghe Trần Kì nói qua, cô ấy về sau muốn đến Bắc
Kinh thi. Đáng giận là Triệu Tuyết Phương điểm cũng rất cao.
Còn có, Quan Phong thế nhưng thi đỗ học viện quân sự, khiến mọi người trố mắt.
Được, sang năm sẽ đến lượt chúng tôi. Cố gắng!
Tôi cùng Lí Phái Nhã xem điểm đến mức
nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay hoan nghênh thề sẽ cố gắng học tập, phấn
đấu vì tiền đồ rộng lớn! Vì cha mẹ kỳ vọng mà cố gắng!
“Nhưng, trước hết, chúng ta nên quý trọng những ngày nghỉ này.” Sau đợt tình nguyện lúc vào hè, Lí Phái Nhã nói như thế.
Tôi nghĩ, gật đầu. “Nói vậy, chúng ta đi khắp phố được không?”
“Được đó! Đã lâu không qua cửa hàng cho
thuê truyện bên kia, không biết có truyện tranh mới hay không……” Hai
người đỡ nhau lên mà đi, bỏ lại bảng vàng tiếp tục rêu rao thi vào
trường đại học……
Thời gian không cần học tập trôi qua rất nhanh. Trong chớp mắt đã tới giữa tháng tám, học sinh cuối cấp ba chúng tôi bắt đầu học bù, aiz, làm học sinh thật khổ.
Đi học một tuần, cựu học sinh tề tụ tại lễ đường, cử hành đại hội khen ngợi cùng vui vẻ chia tay.
Nhiệm vụ chủ yếu thứ nhất là tán dương
thành tích của các học sinh đồng thời phát phần thưởng, sau đó có học
sinh đại diện lên phát biểu, giới thiệu kinh nghiệm.
Nhiệm vụ thứ hai chính là khích lệ ý chí chiến đấu của học sinh cuối cấp, coi như là đại hội động viên đi, sau
đó cũng có học sinh đại diện lên hứa sẽ quyết tâm. Rồi thì, “Người đứng
đầu sẽ được ba ngàn!”,“Ba mươi người điểm cao nhất cũng có tiền thưởng
nha”, “Thi trường trọng điểm được bao nhiêu điếm lấy bấy nhiêu tiền” Lời nói truyền bá tới tất cả mọi người, tóm lại đại hội này vẫn có một chút tác dụng khích lệ.
Triệu Tuyết Phương cũng là học sinh xuất sắc, lúc lên đài lĩnh thưởng dường như thị uy nhìn tôi, tôi rất muốn
đánh vào cái mặt quỷ của cô ta, nhưng ở tại tình huống trang nghiêm này
phải chú ý hình tượng một chút. Vì thế không cam lòng yếu thế trừng mắt
lại, có Lí Phái Nhã làm mặt quỷ thay tôi.
Trần Kì từ đằng sau nói với lên. “Nghe
nói cô ta cũng được đại học X chọn. Vốn là kém vài phần, may mắn đúng
lúc người tuyển chọn có vẻ kém chuyên nghiệp.”
“Phải không?” Tôi cảm thấy cô ấy cười càng ngày càng chói mắt.
“Yên tâm,” Trần Kì vỗ vỗ tôi, “Cô ấy
không dám lại đi theo Trình Định Doãn đâu, đừng tưởng rằng Trình Định
Doãn đối với ai cũng tốt.”
Tôi đem ánh mắt chuyển hướng tới Trình
Định Doãn vừa lên đài, nhất thời nhấm nuốt không rõ trong lòng là tư vị
gì, vui sướng phiền muộn đều có, còn có một chút hồi hộp, khi ánh mắt
anh nhìn qua, tiếp xúc với ánh mắt tôi, nỗi lòng phức tạp bỗng nhiên vơi đi, cười với anh. Chúc anh đi thuận lợi!
Đại hội kết thúc, lúc các học sinh đứng dậy về phòng học, tôi thừa dịp đám đông đi ra ngoài.
Qua đường nhỏ chạy về phía trước, nhìn
thấy anh cùng Phan Vân đi tới, tôi chạy lên, thở hồng hộc gọi nhỏ: “Anh
đợi chút.” Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi anh.