
Thiên phi thường buồn bực “Tỉ suất đi làm
“của lão bản, theo nhân viên có thâm niên của Lăng thị nói lão bản bình
thường là năm bữa nửa tháng mới đến khảo sát một lần nhưng là từ khi
Thiên Thiên tới công ty này làm phát hiện lão bản liền gió mặc gió, mưa
mặc mưa đi làm quyết đoán tin rằng lúc trước các đồng nghiệp nói là boi
xấu sự chăm chỉ của lão bản.
Mở ra máy tính, Thiên Thiên thuần thục bắt đầu đưa vào số liệu.
Mập chủ quản nói những thứ số liệu này đều là văn kiện bí mật của
công ty tuyệt đối không thể để cho người không liên quan trông thấy, cho nên để tiện cho lão bản kiểm tra công việc Thiên Thiên mới phải di động để xử lý những thứ tài liệu này, hưởng thụ được còng tổng tài cùng nhau làm việc đãi ngộ quá sang, còn biểu đạt là tổng tài đối với Thiên Thiên có ý bồi dưỡng nhân tài, ca tụng Thiên Thiên có tiền đồ về sau không
nên quên hắn.
Thiên Thiên mờ mịt bị thái độ cực kì khác biệt của mập chủ quản nhịn
không được ủy khuất muốn đứng lên: mọi người đều sai rồi, lão bản đây là kéo tôi vào bẫy rập…đáng tiếc loại chuyện như vậy nói ra cũng không có
người tin tưởng.
Ai sẽ tin tưởng tổng tài của Lăng thị tác phong nhanh nhẹn khí chất
xuất chúng sẽ cùng nàng một nhân viên nho nhỏ so tài…. đây mới là nỗi
thống khổ của Thiên Thiên .
ang khi Thiên Thiên hoàn thành một phần ghi chép thương tâm thì hành
lang không gian làm việc tư vang lên tiếng giày cao gó từ xa tới, Thiên
Thiên thị lực bình thường rất kinh người, vừa nghe liền phân biệt ra
được không phải là tiếng giày của Chu thư kí, kết luận là một đôi giày
cao gót loại gót nhỏ ít nhất mười hai cm. (L : quả là rất …..chuyên
nghiệp… )
Cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, Thiên Thiên phản ứng đầu tiên
chính là nhìn đối phương xem một chút có phải hay không như nàng dự
đoán.
Trong tầm mắt là một đôi giày cao gót nó khiến Thiên Thiên đáng
thương loang loáng mắt toát ra lóe sáng, Thiên Thiên chợt nhớ tới lúc
trước khi “diễn xuất” thời điểm đó cô gái kim cương kia lúc ấy cũng làm
nàng choáng váng chẳng phân biệt được gì, cuối cùng bị tổng tài ôm ôm
phá hủy danh dự làm cho nàng đánh hắn..dẫn tới một loạt bi kịch.
“Cô là ai? Tại sao ở trong phòng làm việc của Lăng Phong?” Mang theo giọng điệu cao ngạo ba phần khinh miệt nói.
Thiên Thiên dụi dụi con mắt cẩn thận nhìn người, không ngờ động tác
này làm cho đối phương giận dữ, nữ nhân kia tựa hồ bất mãn với việc
Thiên Thiên híp mắt như kiểu có ý “trêu đùa” nàng :
“Hỏi cô đó, tôi nói cô không nghe thấy sao? Cô là nhân viên của Lăng thị?”
Thiên Thiên cảm thấy cái thanh âm này giống như ở nơi nào nghe qua,
sự choáng kia rốt cục biến mất thì không may mới vừa nhìn đến cổ cô gái
kia Thiên Thiên lại bị choáng một lần… thật sự là nàng cực kì họa vô đơn chí… Thiên Thiên thống khổ tiếp tục lóa mắt.
Chờ tiền lương tháng này phát, trả tiền nợ Lăng Phong chữa trị khoản, tiền thuê phòng phải nộp…
Thôi…. tháng sau phát lương nhất định phải đi đem cái nhìn thấy đồ sang là sáng mắt chữa lành!
Thấy Thiên Thiên không nói lời nào, nữ nhân kia bắt đầu hùng hổ doạ
người, giọng nói trở nên cha ngoa: “Tôi hỏi cô…” Đột nhiên nhớ tới cái
gì … lại đánh giá một chút quần áo làm việc như cũ khí chất xuất chúng
của Thiên Thiên, tầm mắt di động từ trên đầu xuống dưới chân của Thiên
Thiên mà trở nên trắng bệch:
“Là cô.”
Thiên Thiên chứng kiến dây kim cương kia nhận ra đây là cô gái lần
trước lão bản muốn vứt bỏ, nàng còn gia nhập vào diễn xuất… cuối cùng cô gái đó phẫn nộ mà đi … chỉ là không hiểu nàng ta tại sao lại đã trở
lại.
“Ách, là tôi… Chào tiểu thư.” Thiên Thiên bảo trì lễ nghi mỉm cười.
Dù thế nào bây giờ là giờ làm việc có thể đi ra Lăng thị người tuyệt
không phải người thường, vì tiền thưởng táng này vẫn là kiềm chế một
chút sẽ tốt.
“Tiểu thư tìm lão bản?” Thiên Thiên lễ phép đặt câu hỏi.
Cô gái kim cương kia quan sát Thiên Thiên vài lần:
“Không, hiện tại tôi là tới tìm cô.”
Thiên Thiên vô ý thức cảm thấy nguy cơ.
Mới vừa rồi là tìm đến lão bản, trông thấy nàng ở đây nên hiểu lầm,
sau đó diễn biến thành tìm nàng. …Vốn là tìm đến lão bản trút giận, hiện tại giận lây sang nàng…
Một ý thức mãnh liệt tự bảo vệ mình làm cho Thiên Thiên nhanh chóng ra quyết định:
“Tiểu thư, kỳ thật lần trước…” Đang khi Thiên Thiên định đem chuyện
Lăng Phong nói ra thì thời điểm đó Lăng Phong hắn đột nhiên xuất hiện.
“Thiên Thiên, hôm nay như thế nào cũng không đợi anh iền tới công ty, bữa sáng ăn chưa?” Lăng Phong không đếm xỉa cô gái kim cương kia trực
tiếp đi vào cạnh Thiên Thiên, ánh mắt ôn nhu động tác vẻ thân mật, ngón
tay gõ gõ Thiên Thiên sủng ái cười mắng:
“Vẫn còn ở vì chuyện ngày hôm qua tức giận cố ý không đợi anh sao? Đừng giận nữa… anh sai rồi được chưa nào?”
Đưa lên túi giấy đựng bữa sáng giống như là đột nhiên mới phát hiện bên cạnh có người, nghiêng đầu nhún nhún vai:
“Có khách tới… xin lỗi nha.” Đưa tay muốn mời cô gái kim cương kia ngồi:
” Chu thư ký dâng trà.”
“Không cần!” Cô gái kim cương kia tâm tình mất khống chế, lườm một cái đứng bên cạnh Lăng Phong cười đến vẻ mặt hạn