
i chỉ điểm danh thôi!”
Lời nói của
anh ta chọc cho cả lớp phá lên cười.
Cô từ từ ngồi
xuống, trong lòng có chút chua xót.
Những người
này luôn luôn có hứng thú cười nhạo cô, chỉ là nhiều năm như vậy cô đã sớm luyện
thành thói quen, không sao, chỉ cần nhớ mẹ Lâm đã nói Miên Miên cô là đứa bé
gái đáng yêu nhất trên thế giới là đủ rồi.
Cô bóp bóp
cánh tay, cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Nữu Nữu ở bên
cạnh lặng lẽ huých cô một cái, nhỏ giọng nói: ”Miên Miên, cậu có sao không?”
Cô ngẩng đầu
lên, cầm tay Nữu Nữu, cười cười: ”Không sao, không sao, chẳng qua chỉ là điểm
danh thôi mà!”
Cứ như vậy, cả
tiết học cô thấp thỏm nhìn đồng hồ, mong chờ hết tiết, cầu nguyện nhanh nhanh đến
giờ tan học một chút.
”Reng.....”,
tiếng chuông mong đợi từ lâu rốt cuộc cũng vang lên, cô nhanh chóng thu dọn
sách vở, chuẩn bị chuồn êm ra khỏi lớp học.
Bỗng lớp phó
đời sống từ phía sau lưng cô la lớn: ”Nguyễn Miên Miên, chưa được về, hôm nay đến
phiên cậu trực nhật!”
Cô nhìn đống
rác trong phòng học, cười khổ.
Những thứ này
mỗi khi đến phiên cô trực nhật đều được các công chúa quý tộc kia cố ý ném lại
rất nhiều, lại toàn là những thứ khó dọn dẹp như nước trái cây, chocolate. Mà mỗi
khi đến phiên họ trực nhật thì đều là người giúp việc trong nhà đến giải quyết.
Nữu Nữu đi tới,
thương hại nhìn cô: ”Miên Miên, có cần giúp đỡ không?”
Cô lắc lắc đầu,
”Thôi, tớ tự làm cũng được!”. Lần đầu tiên Nữu Nữu giúp cô, kết quả là ngày hôm
sau đã bị người ta vẩy đầy mực nước vào người.
Hai giờ sau
cô mới dọn dẹp được xong đống rác trong phòng học, sắc trời từ từ chuyển tối,
cô nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, sắp hết giờ xe buýt chạy qua rồi.
Đây là khu
quý tộc, bình thường rất ít xe buýt, dĩ nhiên, thời gian chạy qua cũng tương đối
sớm hơn.
Cô kéo mấy
túi rác nặng nề đi về nơi đổ rác của trường. Nơi đổ rác của trường ở phía sau vắng
vẻ, để cho mùi hôi của bãi rác không ảnh hưởng đến không khí trong sạch trong
trường, cho nên hiệu trưởng đặc biệt thiết kế một cánh cửa sắt nhỏ ngăn cách với
sân trường tráng lệ.
Bởi vì bị
ngăn cách vắng vẻ nên việc ăn hiếp, bắt nạt học sinh thường xuyên xảy ra ở đây.
Cô thận trọng
liếc nhìn xung quanh vắng vẻ để chắc chắn không có việc gì. Không biết vì sao
cô luôn có cảm giác hôm nay sẽ có việc gì xảy ra.
Cứ như vậy,
cô vừa đi vừa quay đầu ngó nghiêng, gian nan kéo mấy túi rác đến đống rác đổ
đi.
Sau khi vứt
rác, cô hơi yên tâm, quả nhiên là cô đa tâm nghi thần nghi quỷ.
Nhưng không
ngờ, chỉ trong một lát, tiếng cửa sắt đóng lại nặng nề từ sau lưng cô truyền tới.
Đại tỷ Chu
Chính Nam trong lớp mang theo mấy tiểu lâu la xuất hiện trước mặt cô.
Cô sợ hãi lùi
về sau một bước, ”Các người muốn làm gì?”
Chu Chính Nam
cười nham hiểm, “Mày hỏi tao muốn làm gì hả? Hừ, đồ xấu xí, người khác sợ mày
nhưng tao không sợ, tao không tin nhà mày có khả năng đè bẹp tứ đại gia tộc
chúng tao! Lý Hoan, Hoàng Khiết, bắt lấy nó cho tao!”.
Hai người
nhanh chóng chạy tới bên cạnh, kéo tay cô lên.
Chu Chính Nam
nhặt một thanh gỗ lên, hung ác đánh xuống lưng cô, ”Ai bảo mày dám quyến rũ thầy
giáo Tần, ai khiến mày câu dẫn anh ta! Xấu xí, xấu xí như vậy, sao mày không
soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, ”vẻ đẹp” này của mày mà dám tranh giành với
tao!”.
Nói xong, cô
ta dùng lực vung thanh gỗ đánh lên người cô, mới đầu cô còn cố né tránh, nhưng
khi bị một đứa bên cạnh giáng cho một cái tát, cô nhất thời mất sức, chỉ có thể
bị động đón nhận đòn đánh hung ác kia, thân thể đau đớn đến tê liệt.
Không biết
qua bao lâu, cô cảm giác trên người có gì dấp dính chảy xuống, toàn thân vô lực
mơ mơ hồ hồ.
Cảm thấy giày
vò cũng đã đủ rồi, hai đứa bên cạnh cũng buông cô ra, mặc cho cô ngã lăn ra đất,
sau đó, một đứa nắm lấy tóc cô, bóp cằm cô thật mạnh, ”Lần sau còn dám mê hoặc
thầy giáo Tần nữa không?”
Thì ra đó là
Chu Chính Nam.
Cô gắng gượng
chống đỡ, không cho phép mình ngất xỉu, không ngừng lắc
đầu ,
”Không..... Không dám nữa!”
Chu Chính Nam
có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, buông cô ra, đứng lên cười nói:
”Ngoan như vậy, tặng cho mày một món quà lớn. Hoàng Khiết!”
”Xoạt!” Nước
từ trên đầu cô đổ xuống.
Nhìn thấy bộ
dạng cô chật vật đến như vậy, bọn chúng mới hài lòng, nhanh chóng rời đi. Dĩ
nhiên trước khi rời đi cũng không quên đóng cánh cửa sắt lại.
Bây giờ đã là
cuối hạ, mặc dù ban ngày vẫn còn hơi nóng bức, nhưng buổi tối đã có khí lạnh.
Thân thể cô lạnh
run, vết thương trên người nhức nhối, chật vật lấy điện thoại di động trong cặp
ra, nhưng điện thoại hết pin rồi.
Co giãy dụa
bò ra chỗ cửa sắt, suy yếu kêu lên một tiếng, ”Có ai không? Có ai không?”.
Đáp lại cô chỉ
là một mảnh im lặng.
Kêu thật lâu,
cuối cùng cô hoàn toàn đầu hàng, sợ là bọn chúng ném cô một mình ở chỗ này.
Nhìn sắc trời
bên ngoài đã tối đen lâu rồi.
Không biết
anh hai không thấy cô về nhà có đi tìm cô không?
Vuốt vuốt bắp
đùi trắng nõn, hình như là có máu chảy. Thương tích như vậy sợ rằng không thể lừa
dối anh được.
Cô rúc trên bậc
thang lạnh như băng, nhìn ra k