
c phía sau âm thầm giúp anh.”
“Vì sao?” Mắt Lâm Hạo Sơ hơi ửng đỏ, hô
hấp có chút nặng nhọc, đầu ngón tay bị Hỷ Lạc nắm run nhè nhẹ, “Bởi vì
tôi là một người què, bọn họ không muốn Lâm gia mất mặt. Hiểu chưa?”
Hai chữ “người què” khắc sâu
vào thần kinh Hỷ Lạc, cơ thể cô trong nháy mắt dường như mất hết sức lực hơi nhũn ra, cô ngã ngồi trên giường, nước mắt chảy xuống, “Lâm Hạo Sơ, vì sao anh phải tự chối bỏ mình như thế. Anh không phải người què, em
không cho phép anh nói bản thân mình như vậy. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, em làm sao tin được chân anh có thương tích.”
“Em biết tôi miễn cưỡng chống đỡ có bao nhiêu khổ cực không?” Lâm Hạo Sơ ngắt lời cô, “Chân tôi là do bị súng bắn, còn có thể đứng lên cũng đã rất may mắn rồi. Vì không muốn trở thành sự sỉ nhục của Lâm gia, tôi ở trước mặt người ngoài cố chống
cự, cho dù đứng rất lâu, chân lại đau nhức, tôi cũng sẽ không ở trước
mặt người khác lộ ra manh mối. Chỉ bởi vì tôi họ Lâm.”
Hỷ Lạc nhắm mắt, vẫn còn muốn tiến gần thế giới của anh, thực sự thời gian càng ngày càng gần, mà
trái tim của cô, cũng càng ngày càng đau.
Lâm Hạo Sơ ngồi trở lại trên
giường, hai tay ở sau lưng chống trên nệm, ngẩng đầu lên, “Tần Hỷ Lạc,
hối hận sao? Tôi chính là một người vô dụng như thế.”
Hỷ Lạc cắn chặt môi dưới,
nhìn Lâm Hạo Sơ lúc này nhắm chặt hai mắt, cô nắm thật chặt ngón tay,
bỗng nhiên xoay người đem Lâm Hạo Sơ áp đảo trên giường, Lâm Hạo Sơ bị
cô đột nhiên đè lên trên người, anh trợn to mắt, “Tần Hỷ Lạc?”
Hỷ Lạc thở hổn hển, cô nhìn
chằm chằm Lâm Hạo Sơ, “Lâm Hạo Sơ, mặc kệ anh tự thấy anh như thế nào,
trong mắt em, Lâm Hạo Sơ anh chính là tốt nhất. Với em mà nói, vậy là đủ rồi.” Nói xong cô cúi người phủ lấy môi Lâm Hạo Sơ. Tiếp xúc môi anh,
Hỷ Lạc mở mắt ra, cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Khoảng cách gần như thế,
ánh mắt không cách nào điều chỉnh tiêu điểm, cô nhắm mắt, chiếc lưỡi
trơn nhẵn khéo léo tiến vào môi anh, Lâm Hạo Sơ ngậm chặt môi, không để
cho cô có bất cứ cơ hội nào. Răng Hỷ Lạc cắn môi dưới anh, đầu lưỡi như
trước không cách nào thâm nhập, cô chống cơ thể nhìn thẳng anh.
Tay Lâm Hạo Sơ ôm eo cô, ánh mắt giống như hồ sâu không đáy, “Tần Hỷ Lạc, em xác định muốn trêu chọc anh?”
Hỷ Lạc nhìn anh cười cười, mặc dù tim đập như sấm, “Ừ, em xác định.”
Lâm Hạo Sơ trở mình đem cô
đặt phía dưới, Hỷ Lạc hồi hộp nhắm mắt lại, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, cô nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy Lâm Hạo Sơ như trước nhìn
chăm chú vào cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa
tay sờ sờ môi dưới, “Con bé chết tiệt kia, cố sức như thế làm cái gì.”
Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hỷ Lạc vô cùng kinh
ngạc, cô đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông bên trong,
“Lâm Hạo Sơ, anh. . .”
Lâm Hạo Sơ cầm bàn chải nặn
kem đánh răng, cúi đầu không có nhìn cô, “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai
anh còn có cuộc họp.”
Hỷ Lạc nhỏ giọng nói, “Ngủ
ngon.” Liền đỏ mặt đi ra, Lâm Hạo Sơ này lại từ chối cô, cô suy sụp rụt
vai, xem ra con đường này còn rất dài, người đàn ông kỳ cục này, muốn đi vào tim anh ấy còn một đoạn đường rất dài nha. .
Lâm Hạo Sơ nhìn chính mình trong gương, tay sờ sờ môi dưới, thật là có chút đau, anh bất đắc dĩ cười cười.
Buổi sáng ngủ dậy, Hỷ Lạc cột tóc, dụi
dụi đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ ra khỏi phòng. Lâm Hạo Sơ đang ở
trong bếp nấu cháo, Hỷ Lạc đi vào bếp, ngửi mùi thơm tỏa ra, cái bao tử
không chịu đựng nổi vang lên ục ục, cô nuốt nuốt nước miếng, “Chúng ta
ăn sáng món nào vậy?” Thấy cái đầu như ổ rơm của Hỷ Lạc, Lâm Hạo Sơ phớt lờ giơ tay xem đồng hồ, “Cho em ba phút, rửa mặt
đánh răng. Bằng không bữa sáng sẽ không có.”
Hỷ Lạc vừa nghe liền phát hoảng, cô giậm chân, “Lâm Hạo Sơ, ba phút sao mà đủ.”
Lâm Hạo Sơ ngoáy lỗ tai, ra vẻ trang nghiêm, “Còn có hai phút.”
Hỷ Lạc vội vã chạy vào phòng
vệ sinh, vừa chạy vừa hét, “Lâm Hạo Sơ, anh độc tài, anh chuyên chế, em
muốn đi đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vạch trần anh.”
Lâm Hạo Sơ hạ hỏa, “Đợi em có thể vào được đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rồi hãy nói.”
Ngồi trên bàn cơm, Hỷ Lạc ăn
món bánh trứng cuộn hành băm do Lâm Hạo Sơ làm, cô nịnh nọt xê dịch cái
ghế tới gần phía Lâm Hạo Sơ đang ngồi bên kia, “Cái này, Lâm Hạo Sơ,
chúng ta thương lượng chuyện này được không?”
Lâm Hạo Sơ đang xem báo, kiệm lời tựa vàng, “Nói.”
“Sau này, có thể hay không
đừng bỏ hành? Còn nữa, cái này, sau này chúng ta ăn, có thể hay không ít cho cái gì màu xanh xanh này đi.” Hỷ Lạc chọc chọc hành băm trong chén, cô thật lạ lùng, không thích ăn mấy thứ rau cải nào có tí màu xanh.
Lâm Hạo Sơ nghe vậy để tờ báo xuống, hai
tay anh đan vào nhau chống cằm, suy nghĩ một hồi, “Tần Hỷ Lạc, bây giờ
em là bà Lâm rồi?”
Hỷ Lạc gật đầu.
“Hiện tại đang nghỉ hè chứ?” Lâm Hạo Sơ tiếp tục dụ dỗ.
Hỷ Lạc lại gật đầu.
“Vậy có nghĩa là, bây giờ em đang rảnh, là người nhàn rỗi trong nhà. Vợ?” Lâm Hạo Sơ tung lưới đánh cá.
Hỷ Lạc ngây ngốc tiếp tục gật đầu.
“Tốt.” Lâm Hạo Sơ nheo mắt,
chuẩn bị thu lưới, “Người nào đó. Vợ c