pacman, rainbows, and roller s
Cám Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Cám Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322734

Bình chọn: 8.00/10/273 lượt.

oảng hốt, theo bản năng đóng cửa lại, Tần Chí cũng bị cô dọa

nhảy dựng, anh thấy Lâu Nghiêu Nghiêu lâu như vậy vẫn không đi ra, liền ở bên

ngoài chờ, do dự có nên lên tiếng hay không, kết quả Lâu Nghiêu Nghiêu liền mở

cửa đi ra, từ góc độ này của anh, nhìn từ trên xuống vừa vặn có thể thấy rõ

ràng bộ ngực tuyết trắng bên trong khăn tắm, anh có chút không được tự nhiên,

thấy Lâu Nghiêu Nghiêu muốn đóng cửa, tay so với đầu lại hành động nhanh hơn,

cầm lấy cánh cửa.

Hai người trầm mặc một lát, cũng không biết nên nói

cái gì, vẫn là Tần Chí có hành động trước, anh nghiêng người, để Lâu Nghiêu

Nghiêu đi ra ngoài, Lâu Nghiêu Nghiêu thấy thế, giống như chạy trốn trở về

phòng ngủ.

Nhìn thấy phản ứng của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí làm

sao lại không đoán được cô đã biết chuyện ngày hôm qua, ban đầu còn cho rằng có

thể coi như không có chuyện gì xảy ra, giấu diếm Lâu Nghiêu Nghiêu, kết quả

không nghĩ tới lại để lại nhiều dấu vết như vậy, vừa rồi anh rõ ràng nhìn thấy

gáy cùng xương quai xanh của cô có rất nhiều dấu vết đỏ sậm, cô không có khả

năng không phát hiện, xem ra, tình huống tệ nhất vẫn đã xảy ra.

Tần Chí nhắm hai mắt lại, sau một lát đi vào phòng

tắm, giống như bình thường, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, rất nhanh liền đi

ra, đi đến phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.

Là một người đàn ông, hơn nữa còn được nuông chiều từ

nhỏ, lúc đầu khi mới chuyển ra ngoài ở anh hoàn toàn không biết nấu ăn, anh nhớ

rõ, ngày đầu tiên ở nhà mới, Lâu Nghiêu Nghiêu xuống bếp nấu vài món chúc mừng

anh, kết quả toàn bộ phòng bếp bị đảo lộn không nói, mà thức ăn cũng không thể

nuốt nổi, sau này Lâu Nghiêu Nghiêu không có việc gì liền nghiên cứu cách nấu

cơm, kết quả cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cái gì cũng không học được, anh lại rèn

luyện được một tay trù nghệ, kỳ thật, đây mới là mục đích chân chính của Lâu

Nghiêu Nghiêu chăng?

Nghĩ đến tâm tư cẩn thận này của Lâu Nghiêu Nghiêu,

Tần Chí bất giác nở một nụ cười tươi.

Lâu Nghiêu Nghiêu tìm quần áo nửa ngày, rốt cục tìm ra

một chiếc áo cao cổ, tuy rằng loại thời tiết này mà mặc vậy rất giống kẻ ngốc,

nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, mặc quần áo, cô nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, thò

đầu ra bên ngoài nhìn, phát hiện Tần Chí không ở phòng khách, lúc này mới yên

tâm đi ra, nghe thấy có động tĩnh trong phòng bếp, đoán được Tần Chí chắc là

đang làm bữa sáng.

Lâu Nghiêu Nghiêu nấp ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng

bận rộn của Tần Chí, trước kia không biết hóa ra chỉ nhìn như vậy cũng cảm thấy

rất ngọt ngào.

Nhìn thấy Tần Chí đột nhiên nở nụ cười, trong lòng Lâu

Nghiêu Nghiêu trào ra một nỗi xúc động, cô rất nhanh cũng bắt đầu hành động.

Đột nhiên bị Lâu Nghiêu Nghiêu ôm lấy thắt lưng từ

phía sau, Tần Chí sửng sốt: "Nghiêu Nghiêu."

"Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu siết chặt hai tay,

tuy rằng là xúc động nhất thời, nhưng cũng không muốn buông ra.

Tần Chí đem trứng gà đặt ở bàn ăn, lại đem lửa tắt đi,

mới tách tay của Lâu Nghiêu Nghiêu ra: "Được rồi, đi ăn bữa sáng đi."

Nhiệt độ cơ thể của anh so với Lâu Nghiêu Nghiêu cao

hơn, độ ấm bàn tay bám vào tay cô, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu không khỏi nhớ tới

những chuyện đêm qua, nhịn không được có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng không

muốn buông ra: "Để cho em ôm một lúc nữa đi."

Tần Chí trầm mặc, không tách tay cô ra nữa, một lát

sau mới nói: "Nghiêu Nghiêu, anh không muốn tiếp tục như vậy."

"Cái gì?"

Lâu Nghiêu Nghiêu đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của

người yêu, bị lời nói của anh làm cho kinh sợ.

Tần Chí cầm tay cô nhấc ra, xoay người nhìn thẳng vào

mắt cô: "Nghiêu Nghiêu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."

Ánh mắt anh quá bình tĩnh, không có một chút thần sắc

mà người đang yêu nên có. Tần Chí lôi cô ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi ở sô

pha, biểu tình của Tần Chí cực kì bình tĩnh, Lâu Nghiêu Nghiêu lại mang vẻ mặt

mê mang, ai tới nói cho cô biết, đây là tình huống gì vậy?

Tần Chí nhìn thần sắc mê mang của cô có chút không

đành lòng, nhưng vẫn áp chế nỗi đau trong lòng nói ra suy nghĩ: "Anh ngày

hôm qua cả đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ, nếu em quên, anh coi

như chưa có chuyện gì xảy ra."

"Em không quên." Lâu Nghiêu Nghiêu vô ý thức

trả lời.

"Đúng vậy, em không quên." Tần Chí tiếp tục

nói: "Thật xin lỗi, Nghiêu Nghiêu, tiếp tục giả vờ như chưa có gì xảy ra

thì anh không làm được. Ngày hôm qua em quả thật đã uống rượu, nhưng anh thì

không, anh rất rõ ràng anh đang làm cái gì."

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Chẳng lẽ tất

cả đều là cô tự mình đa tình? Nhưng cũng không giống, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng

không xác định được.

"Nghiêu Nghiêu, có lẽ em quả thật coi anh như anh

trai, nhưng anh chưa từng coi em là em gái, anh không có biện pháp tiếp tục lừa

dối bản thân mình."

A? Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn, đây là tình huống

gì?

"Em có lẽ muốn giả vờ như chưa có gì xảy ra,

nhưng anh không thể, Lâu Nghiêu Nghiêu, lần sau nếu lại xảy ra chuyện như ngày

hôm qua, anh nhất định sẽ không dừng tay. Nghiêu Nghiêu, anh không muốn tiếp

tục lừa mình dối người, cùng em chơi trò c