
loại người không chịu
trách nhiệm, cho nên tiến thêm một bước cũng không phải là quá chứ? Nghĩ như
vậy, cũng không có gì ngượng ngùng, làm một người phụ nữ thành thục, thân thể
đã phát dục hoàn toàn, có nhu cầu cũng không kỳ quái, chỉ là Tần Chí mỗi lần
đem cô trêu chọc lại cũng không có động tác tiến thêm một bước, thật sự là làm
cho người ta hộc máu.
Càng hộc máu hơn chính là, cô cùng Tần Chí vẫn ngủ
riêng, anh rốt cuộc có một chút tự giác của bạn trai không? Chẳng lẽ đến chuyện
này cũng phải là cô chủ động? Cô làm sao có thể? Nhưng loại chuyện này chẳng lẽ
muốn một cô gái như cô mở miệng? Vậy nên loại việc này vẫn là không cần nói
cùng Đàm Cầm thì có vẻ tốt hơn, cô tuy rằng đã hai mươi tuổi, nhưng tâm đã là cô
gái hai mươi bảy tuổi, vẫn là không cần độc hại con gái nhà người ta có vẻ tốt.
Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu không trả lời, Đàm Cầm
cũng không hỏi lại, cô vốn không có lòng hiếu kỳ gì.
Uống xong một phần sinh tố lạnh, thật sự là cảm thấy
nơi này ngồi quá thoải mái, Lâu Nghiêu Nghiêu một chút cũng không muốn rời, vì
thế lại gọi hai phần đồ uống như cũ, Đàm Cầm cũng không muốn đi, lười biếng mở
một quyển sách ra xem.
"Nghiêu Nghiêu."
Lâu Nghiêu Nghiêu chống cằm nửa nhắm mắt ngẩn người,
đột nhiên nghe thấy có người đang gọi cô, ngẩng đầu, liền thấy người mà cô
không muốn gặp nhất. Lâu Thanh Thanh mặc một bộ quần áo mộc mạc trên mặt lộ vẻ
tươi cười thản nhiên: "Thì ra em ở trong này, chị tìm em đã nửa
ngày."
Ngữ khí vô cùng thân thiết, giống như hai người là chị
em rất tốt, giống như trước đó không lâu việc cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đánh nhau,
bị Lâu Nghiêu Nghiêu nói xấu căn bản chưa từng xảy ra.
"Chị tìm tôi làm gì?" Lâu Nghiêu Nghiêu
ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì.
Lâu Thanh Thanh giống như không thấy sự lãnh đạm của
cô, vẫn như cũ vừa cười vừa nói: "Cuối tuần trước em không về nhà ngủ, nên
dì kêu chị đem đồ tới cho em."
Nhìn thoáng qua túi đồ Lâu Thanh Thanh đặt lên bàn,
Lâu Nghiêu Nghiêu lạnh lùng nói: "Cảm ơn."
Lâu Thanh Thanh giống như thực ngoài ý muốn nghe cô
nói lời cảm tạ, thế nên ngụy trang trên mặt có chút cứng đờ, có chút kinh ngạc
nhìn cô.
Lâu Nghiêu Nghiêu cầm lấy túi đồ trên bàn, nói với Đàm
Cầm: "Chúng ta đi thôi."
"Được." Đàm Cầm cất sách vào cặp, đứng dậy
lễ phép nhìn Lâu Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó đi theo Lâu Nghiêu Nghiêu cùng
nhau rời khỏi canteen.
Đối với lần chạm mặt này, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không
để ở trong lòng, bởi vì đối cô mà nói, Lâu Thanh Thanh chính là một người ngoài
lề, ân oán đời trước của các cô đã kết thúc từ khi cô trọng sinh rồi, còn cảm
tình của cô đối với Lâu Thanh Thanh, Lâu Thanh Thanh không bao giờ là chị gái
cô nữa, trừ chán ghét thì không có gì khác, không cần thiết phải nhớ người làm
mình chán ghét, tự tìm phiền phức cho mình.
Là đối thủ của nhau, Lâu Thanh Thanh có thể rõ ràng
cảm giác được Lâu Nghiêu Nghiêu thay đổi, cô nhìn hai nữ sinh nắm tay nhau rời
đi, nắm tay nắm chặt móng tay gần như đã đâm vào thịt, cô đột nhiên cảm thấy
trong lòng cô đơn, có cái gì đó rất quan trọng đang chậm rãi biến mất.
Đàm Cầm quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy vẻ mặt mất
mát của Lâu Thanh Thanh đứng ở đó nhìn các cô. Mỉm cười, Đàm Cầm thu hồi ánh
mắt. Phụ nữ vĩnh viễn càng hiểu biết phụ nữ hơn so với đàn ông. Người đàn ông
thấy cô ta nhu nhược cùng ủy khuất, Đàm Cầm lại thấy cô ta gian xảo cùng ngu
xuẩn. Dùng cách chọc giận Lâu Nghiêu Nghiêu, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thoạt
nhìn điêu ngoa vô lý, nhìn như tùy ý nói mấy câu, lại lộ ra một ít tin tức mờ
mịt, lại nói tiếp thanh danh của Lâu Nghiêu Nghiêu xấu như vậy, cùng Lâu Thanh
Thanh "Vô tình" để lộ ra chút manh mối không phải không có quan hệ.
Nhưng Lâu Thanh Thanh tự cho là thông minh, kỳ thật
phi thường ngu xuẩn, nếu như đổi thành cô, đang ở một gia đình như vậy, cô dùng
cố gắng lớn nhất, duy trì cảm tình cùng Lâu Nghiêu Nghiêu, mà không phải lấy
thân phận thấp kém mưu toan bước vào nơi thân phận cao hơn.
Lại nói, cho dù đã không có cảm tình với Lâu Nghiêu
Nghiêu, lấy thành tích cô cần gì phải ở trường học, chỉ vì cái thanh danh kia,
có thời gian đi làm một ít công việc bên ngoài, tuyệt đối so với hiện tại tốt
hơn vô số lần? Huống hồ cũng có thể giúp cho việc công tác sau này. Nói khó
nghe một chút, khuôn mặt kia của cô, cũng đủ để cô cơm áo không lo chứ?
Nhưng cô lại cố tình cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đến chết
sống đều ở chung. Có ý nghĩa gì đâu, tự làm mình khó xử như vậy có gì tốt?
Đàm Cầm rũ mắt xuống, cô thực quý trọng phần tình cảm
đơn thuần cùng Lâu Nghiêu Nghiêu, ban đầu cô còn lo lắng Lâu Nghiêu Nghiêu về
sau sẽ bị nữ nhân này tính kế, hiện tại xem ra là cô lo lắng quá nhiều rồi, lại
nói Lâu Nghiêu Nghiêu gần đây thay đổi rất nhiều, nhưng như vậy cũng tốt, dù
sao, nhà cô cũng không ở thành phố này, chờ sau khi tốt nghiệp, cơ hội cùng Lâu
Nghiêu Nghiêu gặp mặt sẽ không nhiều.
Đến lúc đó cho dù muốn giúp, cũng hữu tâm vô lực, hiện
tại Lâu Nghiêu Nghiêu tự mình nhìn thấu mọi chuyện mới là kết quả tốt nhất.
Huống hồ.