
đuổi một người
nhiều năm cảm thấy lo được lo mất. Xác định quan hệ giữa hai người là người
yêu, hai người trừ khi ngẫu nhiên có hành động thân mật một chút thì cũng không
tiến thêm một bước nào, hình thức ở chung cùng lúc trước cũng không khác nhiều
lắm, chủ yếu là Lâu Nghiêu Nghiêu chủ động, Tần Chí ở vào thế bị động, thậm chí
đến hôn môi, anh cũng phải xác định Lâu Nghiêu Nghiêu có đồng ý hay không. Cảm
giác được tôn trọng quả thật rất tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy có cái gì đó không
thích hợp.
"Ai." Lâu Nghiêu Nghiêu nhịn không được lại
thở dài.
"Ai." Nghe cô thở dài quá nhiều, Đàm Cầm
ngồi bên cạnh cũng nhịn không được thở dài : "Lâu Nghiêu Nghiêu, có thời
gian thở dài, không bằng ngồi học bài thì tốt hơn đó."
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn sách giáo khoa trên bàn vẫn
không mở ra, cô chống cằm u buồn nói: "Đàm Cầm, mình buồn quá đi."
"Nếu như cậu không muốn buồn nữa thì đọc sách
đi." Nhìn giáo sư phía trên không chớp mắt, Đàm Cầm vừa viết vừa nói:
"Lâu Nghiêu Nghiêu, cậu sẽ không quên tuần sau là thi chứ?"
"Cái gì?" Lâu Nghiêu Nghiêu có chút khiếp
sợ.
Đàm Cầm rốt cục nhìn cô một cái, không còn gì để nói:
"Cậu thật sự quên?" Cô còn tưởng rằng Lâu Nghiêu Nghiêu tuần trước cố
gắng đọc sách như vậy, là để chuẩn bị cho cuộc thi chứ.
Lâu Nghiêu Nghiêu xấu hổ, cô quả thật đã quên, mấy
ngày nay cả đầu đều là Tần Chí Tần Chí, hôm nay cũng chẳng có tâm trí đi học.
Trời ạ! Cô nhất định thi không nổi!
Nhìn vẻ mặt Lâu Nghiêu Nghiêu thê thảm nằm úp sấp ở
trên bàn, Đàm Cầm cười cười: "Hai ngày này lấy sách của mình đọc đi, thành
tích tốt quả thực hơi khó, nhưng đạt điểm tiêu chuẩn có lẽ không khó."
"Đàm Cầm, cậu quả thực là cứu tinh của
mình!" Lâu Nghiêu Nghiêu cao hứng ôm tới.
Đàm Cầm đặt tay ở mặt cô, đem cô đẩy ra, dùng ánh mắt
ý bảo phía trước giáo sư đang nhìn, Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng ngoan ngoãn
ngồi xuống, kết quả ngồi được một lúc lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Rốt cục cũng đến lúc tan học, tuy rằng đã đến lúc ăn
cơm trưa, nhưng thời tiết nóng bức làm cho người ta một chút khẩu vị cũng không
có, đi trên hành lang nhỏ trong trường cũng nóng đầu óc choáng váng, hai người
cuối cùng quyết định tới canteen nơi bán đồ uống lạnh uống chút đồ ngọt.
Tìm một chỗ không có người ngồi, gọi hai phần sinh tố,
Lâu Nghiêu Nghiêu khẩn cấp uống một ngụm, quả thực là lạnh vào tận tim, thoải
mái cực kỳ. Đàm Cầm tuy rằng cũng rất nóng, nhưng cô không khoa trương như vậy,
chỉ từng chút từng chút chậm rãi uống, nhìn qua rất là nhã nhặn. Lâu Nghiêu
Nghiêu uống mấy ngụm giải khát đồng thời giảm nóng, cũng bắt đầu từ từ uống, cô
đột nhiên nhớ tới một vấn đề, sinh viên năm hai sau khi thi thì sẽ phải đi thực
tập, nói cách khác, cô có thể trước tiên vào công ty mẹ, vừa vặn, lúc trước còn
đang buồn việc học thiết kế thời trang, đi công ty học hẳn là lựa chọn tốt
nhất.
Hai người đều tự im lặng nghĩ tâm sự, Đàm Cầm đột
nhiên hỏi: "Nghiêu Nghiêu, có phải cậu đang yêu hay không?"
Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn bạn: "Làm sao
cậu biết?"
Đàm Cầm nâng tay tự nhiên sờ sờ cổ mình, lập tức mặt
Lâu Nghiêu Nghiêu đỏ lên, vết hôn trên cổ cô kỳ thật đã mờ đi rất nhiều, chỉ có
một chút dấu vết nhàn nhạt, trừ phi nhìn ở khoảng cách gần, nếu không căn bản
không thể nhìn thấy, nhìn thấy biểu tình kia của cô, Đàm Cầm nhăn mi lại:
"Nghiêu Nghiêu, mình có thể hỏi người yêu cậu là ai không?"
"Tần Chí, cậu đã gặp anh ấy chưa?" Đối
phương là bạn gái tốt nhất của mình, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không nghĩ là cần
giấu diếm, huồng chi, cô đối bất luận kẻ nào đều không cần giấu diếm. Cô còn
muốn nói cho cả thế giới được biết, Tần Chí là bạn trai cô.
Đàm Cầm buông lỏng mi: "Đã từng gặp."
"Cậu cảm thấy anh thế nào?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Đàm Cầm cảm thấy
Lâu Nghiêu Nghiêu trên mặt rõ ràng viết "Mau khen
anh ấy đi mau khen anh ấy đi", Đàm Cầm suy nghĩ
nửa ngày, không biết nên khen bạn trai của bạn tốt như thế nào, lại không đành
lòng làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thất vọng, vì thế nói: "Nhìn qua là một
người đàn ông không tệ."
"Còn gì nữa?"
"Đối với cậu rất tốt."
"Còn gì nữa?"
"Bộ dạng rất tuấn tú."
"Còn gì nữa?"
Đàm Cầm khụ một tiếng, tính tình cô vốn lạnh lùng thản
nhiên có chút chịu không nổi vẻ mặt háo sắc kia của Lâu Nghiêu Nghiêu, vốn theo
tính tình của cô, đối với việc bạn tốt yêu đương sẽ không nói nhiều, nhưng lại
để ý việc Lâu Nghiêu Nghiêu kết giao cùng Trần Hạo, sợ Lâu Nghiêu Nghiêu bị
thương, mới hỏi một câu, hiện tại bị truy hỏi như vậy, nhất thời hối hận chính
mình vừa rồi lắm miệng, cô lập tức nói sang chuyện khác: "Cả buổi sáng nay
cậu đều buồn vì chuyện này?"
"Đúng vậy."
"Sao vậy? Có gì không hài lòng sao?"
"Không phải, rất hài lòng." Lâu Nghiêu
Nghiêu hai tay chống hai má.
Đàm Cầm có chút khó hiểu: "Vậy cậu buồn cái
gì?"
"Mình cảm thấy phát triển quá chậm."
"Chậm?"
Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không phải một cô gái tùy tiện,
nhưng cô cảm thấy nếu cô cùng Tần Chí đã xác định quan hệ, ngay từ đầu cô liền
quyết định đó là chuyện cả đời, Tần Chí cũng không phải