
ng quay đầu nhìn cô gái trong
gương, lúc đầu cằm gầy bây giờ trở nên mượt mà, đôi mắt vừa to vừa tròn khiến
toàn bộ khuôn mặt trở nên sáng sủa, tuy giống một cái bánh bao nhưng so với
khuôn mặt gầy nhọn trước kia càng nhìn càng thuận mắt hơn, không giảm béo cũng
không sao, quên đi, về sau ăn ít chút là được, ý muốn giảm béo trong đầu Lâu
Nghiêu Nghiêu nhanh chóng bị xua tan, kêu Tần Chí giúp cô làm việc: "Giúp
em kéo khóa áo lên đi."
Tần Chí có chút không tình nguyện buông tay ra khỏi
bụng cô, giúp cô đem khóa áo phía sau kéo lên. Hoàn thành công việc, lại mang
theo quà mừng lúc trước đã chuẩn bị tốt, hai người liền xuất phát.
Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông nội Đông Đông,
người già luôn luôn thích yên tĩnh, sinh nhật năm trước đều chỉ mời vài người
bạn tốt đến nhà ăn một bữa cơm, bởi vì tuổi lớn, bạn già bên người ông lần lượt
rời khỏi thế gian, khó tránh khỏi có chút tịch mịch, cho nên cũng không ngăn
cản người thân mở đại tiệc.
Lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu ở nhà ông ngoại còn nhiều
hơn ở cùng với cha mẹ, tuy rằng nghịch ngợm gây sự nhưng cũng sẽ biết làm nũng
lại biết khoe mã, điểm này các ông đều thích, thường xuyên bắt nạt các đứa nhỏ
trong khu, bởi vậy những cô gái bằng tuổi cô một chút cũng đều không thích Lâu
Nghiêu Nghiêu.
Con cháu nhà người ta vẫn luôn tốt hơn nhà mình, kỳ
thật Lâu Nghiêu Nghiêu rất vô tội, không phải nhà mình không biết buồn, các ông
một mặt thích Lâu Nghiêu Nghiêu hoạt bát gây sự, một mặt nghiêm khắc đối cháu
gái nhà mình thực thi giáo dục thục nữ, nếu các cô gái này thật sự giống bộ
dạng Lâu Nghiêu Nghiêu như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, vậy bọn họ chắc
chắn lại oán giận cháu gái nhà mình không đủ thục nữ. Tuy nhiên, ông ngoại Lâu
Nghiêu Nghiêu một chút cũng không ngại cháu gái nhà mình không đủ thục nữ. Cuối
cùng, Lâu Nghiêu Nghiêu một mặt được coi như cô gái hoạt bát, một mặt bị ghen
tị mà trưởng thành.
Ông nội Đông Đông năm nay tám mươi tuổi, lỗ tai tuy đã
lãng, nhưng là lại không chịu mang máy trợ thính, nói với ông phải gào rống nửa
ngày ông mới nghe thấy.
Khi Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Chí tới khách sạn tổ
chức bữa tiệc mừng thọ, liền thấy một cô gái đang cùng ông nội Đông Đông nói
cái gì đó, kết quả ông nội Đông Đông chỉ cho cô một cái cái gáy. Cô gái này còn
là người quen, chính là Lamphere, bạn thanh mai trúc mã kiêm bạn gái của Trần
Hạo. Lâu Nghiêu Nghiêu ý xấu nổi lên, cười tít mắt lên tiếng, khiến Lamphere
căm tức, Lâu Nghiêu Nghiêu mặc kệ cô ta, cùng Tần Chí đi lên trước, trên ghế
chủ vị ông nội Đông Đông còn đang cùng đám bạn già nói chuyện, đều là người già
đã có tuổi, tiếng nói chuyện dễ dàng đem thanh âm chúc thọ đè xuống.
Lâu Nghiêu Nghiêu cúi gập thắt lưng, ngẩng đầu lên
trong tầm mắt ông, đối với ông nội Đông Đông hét to: "Ông nội!"
Ông nội Đông Đông nhìn thấy Nghiêu Nghiêu, nhất thời
cười đến khuôn mặt già nua nhăn như quả mướp đắng: "A, là nha đầu Nghiêu
Nghiêu."
"Ông nội sinh nhật vui vẻ." Lâu Nghiêu
Nghiêu lui một bước, còn nói vài câu chúc thọ.
Ông nội Đông Đông giống như không nghe thấy, mở to hai
mắt vẻ mặt mờ mịt hỏi: "A, nha đầu Nghiêu Nghiêu, cháu nói cái gì?"
Màn này diễn ra các trưởng bối cũng không để ý, mà cô
gái lúc trước mất mặt lại mang vẻ mặt trào phúng nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu. Lâu
Nghiêu Nghiêu giống như không nhìn thấy những người đó đang cười nhạo, cô kiên
nhẫn lớn tiếng nói lại một lần, ông nội Đông Đông giống như không nghe rõ ràng,
vì thế Lâu Nghiêu Nghiêu lại nói thêm lần nữa, tiếng nói thanh thúy truyền khắp
toàn bộ đại sảnh.
"Ha ha, cháu gái ngoan, lại đây, lại chỗ ông nói
chuyện một chút." Ông nội Đông Đông kêu phục vụ đặt thêm một cái ghế rồi
kéo Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xuống.
Không từ chối, Lâu Nghiêu Nghiêu liếc cái xem thường
ngồi xuống. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xuống, ông nội Đông Đông mới giống như
là vừa phát hiện Lamphere, thản nhiên nói: "A, là tiểu nha đầu Lâm
gia." Thái độ cùng lúc trước đối đãi Lâu Nghiêu Nghiêu, quả thực là kém
một trời một vực.
Lamphere tuy rằng làm càn, nhưng ở trước mặt ông nội
Đông Đông cũng không dám tự tung tự tác, lại nhỏ giọng nói một câu chúc thọ,
ông nội Đông Đông gật gật đầu, không có tỏ vẻ gì nhiều. Chờ Lamphere đi rồi,
Tần Chí tiến lên cùng ông nội Đông Đông hàn huyên vài câu, bởi vì là đứa nhỏ
thuở nhỏ nhìn lớn lên, ông nội Đông Đông đối Tần Chí vẫn rất hòa ái, cũng không
khó xử anh, cùng Lâu Nghiêu Nghiêu chào hỏi qua, Tần Chí mới ngồi vào vị trí.
Lâu Nghiêu Nghiêu kéo kéo cánh tay ông nội Đông Đông, reo lên: "Ông nội,
vừa rồi là ông cố ý phải không?"
Ông nội Đông Đông tiếp tục giả điếc: "Hả? Nghiêu
Nghiêu, cháu nói cái gì?
Vài ông già không kính bên cạnh đều ha ha cười ra
tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng nhịn không được nở nụ cười, ông nội Đông Đông làm
sao lại thật sự không nghe thấy, ông là cố ý, ông tuy rằng tuổi lớn, nhưng
trong lòng rất sáng sủa.
Ai là thật tâm, ai là giả ý, so với ai khác đều rõ ràng
hơn. Nhìn Nghiêu Nghiêu trên ghế chủ vị cười đến vui vẻ, các cô gái trẻ tuổi
hận đến nghiến răng kè