
n kẹt. Sau đó, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở ghế chủ vị cùng
các ông nói chuyện phiếm, vài vị cố ý giả nghễnh ngãng, cô cũng không thèm để
ý, nói that to theo bọn họ nói chuyện, nếu là trước kia, cô sẽ không làm như
vậy, sợ bị người ta cười nhạo, nhưng hiện tại trước lạ sau quen, tùy các cô ta
muốn nói thì nói đi, nếu như cô mất mặt có thể làm cho các ông cao hứng một
chút thì tại sao lại không làm? Huống hồ, sự thật chứng minh, họ cưng chiều cô
thích cô, cũng sẽ không bởi vì một ít lời đồn đãi mà không cưng chiều cô thích
cô nữa, như vậy cần gì để ý. Ôm suy nghĩ này, Lâu Nghiêu Nghiêu ngược lại làm
cho các ông càng có nhiều hảo cảm với cô. Những người đã có được thành công
cùng những thiên kim từ nhỏ đã được dạy làm thục nữ đều chỉ chào hỏi cho qua,
bây giờ kêu bọn họ đỏ mặt tía tai cùng người già lớn giọng nói chuyện, thật sự
có chút khó xử bọn họ, cho nên, Lâu Nghiêu Nghiêu không thể nghi ngờ thành một
ngoại tộc.
"Yêu tinh chỉ giỏi nịnh nọt!" Những lời này
của Lamphere chiếm được vô số sự đồng tình của các cô gái khác, trừ nịnh nọt
Lâu Nghiêu Nghiêu còn có thể có cái gì? Tuy nhiên, dù các cô có nói đến khô cổ,
tức đến hộc máu thì đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có ảnh hưởng gì được.
Chờ người tới mừng thọ đến gần như đầy đủ, và bắt đầu
ngồi vào vị trí, bối phận Lâu Nghiêu Nghiêu cùng quan hệ thân thiết với ông nội
Đông Đông nên không bị ngồi ở đại sảnh mà là ở chủ đại sảnh chiếm một vị trí,
nhưng cuối cùng lại bị ông nội Đông Đông lôi kéo ngồi xuống bên cạnh. Lâu
Nghiêu Nghiêu cũng không nói thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc, mỗi người đều phải ăn
trước một chén mỳ trường thọ, ăn xong mới có thể bắt đầu bữa tiệc, bên trên bát
mỳ có hành thái, hương vị vô cùng nhạt nhẽo, chờ ông nội Đông Đông cầm lấy
chiếc đũa ăn miếng đầu tiên, Lâu Nghiêu Nghiêu sớm đã đói bụng đem sợi mỳ thật
dài ăn ngấu nghiến. Bởi vì bàn này cơ bản đều là người đã có tuổi, đều coi nhẹ
dinh dưỡng, chủ yếu là dễ tiêu hóa, Lâu Nghiêu Nghiêu vốn đang được ăn toàn mỹ
thực tự nhiên ăn không quen.
Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu không nhúc nhích đũa, ông
nội Đông Đông nói: "Nghiêu Nghiêu, theo chúng ta ngồi một ngày, buồn rồi
chứ, đi tìm bọn Đông Đông chơi đi."
Tầng này đều là người trung niên hoặc người già, mượn
tiệc rượu nói việc công việc tư, nhất thời khẳng định là không nói được gì, Lâu
Nghiêu Nghiêu dù sao cũng còn trẻ, chịu không nổi không khí áp lực này, nghĩ
nghĩ, cũng không từ chối, hẹn lần sau sẽ đến khu nhà dưỡng lão thăm bọn họ, Lâu
Nghiêu Nghiêu liền đứng dậy rời khỏi bàn.
Cô đi rồi, một người già nói: "Nghiêu Nghiêu kia
một thời gian không thấy, nhưng thật ra ổn trọng rất nhiều."
"Đúng vậy. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn tiện nghi cho
tên tiểu tử Tần gia kia." Ông nội Đông Đông nói lời này rất khó chịu, lúc
trước ông thực xem trọng Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Đông Đông, chính tiểu tử Đông
Đông kia không chịu cố gắng, đem con dâu tới tay tặng cho người khác.
Tần Chí thấy Lâu Nghiêu Nghiêu rời khỏi bàn cũng đi
theo, thần sắc tự nhiên cầm tay Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi: "Đi về?"
Lâu Nghiêu Nghiêu sờ sờ bụng: "Đi xuống dưới ăn
một chút gì đi, em cũng chưa ăn cái gì cả."
Tần Chí đương nhiên không có ý kiến. Lần này mừng thọ
cho ông nội mà cha Đông Đông mời rất nhiều người, vì chiếu cố người trẻ tuổi,
dưới lầu còn làm vũ hội, lớn tuổi cơ bản đều ở trên lầu, trẻ tuổi cơ bản chúc
thọ liền tụ tập ở dưới lầu, Lâu Nghiêu Nghiêu hôm nay mặc là một bộ váy công
chúa ngắn gọn hào phóng màu trắng, không cần thay quần áo, Tần Chí lại càng
không cần thay, lại nói đàn ông thật sự thuận lợi, một thân Âu phục là có thể
tham dự bất cứ yến hội gì. Lúc đang đợi thang máy, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên
dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy tay Tần Chí nói: "Tần Chí, nếu như có một ngày
em không nghe thấy, anh nhất định không thể ngại phiền, cố gắng nói với em
nhiều thêm vài lần, không nên bởi vì em không nghe thấy mà không để ý em."
Thật giống như ông nội Đông Đông, cũng không phải thật
sự không nghe thấy, chính là muốn cho nhiều người ở bên cạnh ông nói chuyện mà
thôi, đáng tiếc những người đó cũng không đủ kiên nhẫn.
Tần Chí như có chút suy nghĩ nhìn cô, sau đó cúi đầu ở
cô trên trán hôn một cái, cười nói: "Vậy em về sau cũng đừng chê anh
phiền."
"Được." Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm tỉm gật
gật đầu.
Đến phòng khiêu vũ dưới lầu, hai người tìm một vị trí
ngồi xuống, Tần Chí vừa lấy cho Lâu Nghiêu Nghiêu một mâm nhỏ điểm tâm, đã bị
đám người Đông Đông lôi đi ép hỏi. Lâu Nghiêu Nghiêu một mình ngồi ở góc chậm
rãi ăn, đối với mọi người trong phòng làm như không thấy, chính là ngoan ngoãn
ăn điểm tâm. Ăn xong miếng cuối cùng, xoa xoa miệng, lại phát hiện một bàn tay
đưa tới trước mặt cô.
"Tiểu thư mỹ lệ, có thể mời cô nhảy một bài
không?"
Có lẽ là do ngọn đèn, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy trước
mắt thật đẹp mắt, anh ta cúi người đưa tay tới trước mặt cô, trên mặt là nụ
cười ôn nhu yếu ớt từng làm cho cô lâm vào mê luyến, cô từng thua bởi nụ cười
này. Anh ta không đủ anh tuấn nhưng khuôn mặ