
việc, nhóm đồng sự luôn đối với Lâu
Thanh Thanh khoa tay múa chân chủ động tiến lên bắt chuyện,trong giọng nói lộ
ra các loại thử lấy lòng, Lâu Thanh Thanh cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười
đối phó, trong lòng vô cùng cảm thấy mệt mỏi
Cô không khỏi nghĩ đến vừa rồi thấy Lâu Nghiêu Nghiêu,
cô ấy ở bộ phận thiết kế gặp được sự chèn ép cùng nói xấu khẳng định là không
ít, vì sao, nhìn cô ta lại giống như là rất vui vẻ?
Người con gái kia tự hồ luôn như vậy, cho dù lúc trước
có tức giận đến cực hạn ngay sau đó lại bị những chuyện nhỏ khác làm cho vui
trở lại, sau đó chuyện phía trước thật giống như không tồn tại, dựa vào cái gì
mà cô ta có thể nhanh như vậy đã hòa đồng với mọi người, mà mình lại bị những
chuyện như thế tra tấn lặp đi lặp lại!
Lâu Thanh Thanh lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi, cảm
thấy mình không thể kiên trì nổi, vừa rồi Lâu Nghiêu Nghiêu đối đãi với cô ta
tựa như một người xa lạ, hoàn toàn không đem cô ta để vào mắt, cô ta đột nhiên
cảm thấy mọi việc làm của mình đều mất hết ý nghĩa
Có lẽ, cô ta thật sự không nên để cho cả cuộc đời của
mình đều bị Lâu Nghiêu Nghiêu hủy diệt, hẳn là phái thoát ra khỏi bóng ma của
Lâu Nghiêu Nghiêu, bắt đầu từ bây giờ cô phải sống cho bản thân mình
Cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông lần trước ở lễ hội
gặp kia, đáy lòng nảy lên một trận ngọt ngào
Đối với việc chạm mặt Lâu Thanh Thanh vừa rồi, Lâu
Nghiêu Nghiêu hoàn toàn khôngđể ở tròng lòng, trọng sinh làm cho cô ngộ ra một
đạo lý, người khác có thể không làm cho mình hạnh phúc, nhưng chính mình không
thể không làm cho mình hạnh phúc, bởi vì nếu như chính mình không làm cho mình
hạnh phúc thì ai có thể làm cho mình hạnh phúc đây
Nghĩ như thế, liền cảm thấy không có gì là không vui
vẻ cả
Ngày mai chính là cuối tuần, Lâu Nghiêu Nghiêu cười
ngây ngô sửa sang lại muốn về nhà, lại phát hiện một túi giấy tờ đầy trang
giấy, hơn nữa vừa rồi Lâu Thanh Thanh đưa túi tới, cô hoàn toàn chưa động đến,
cuối cùng gọi cho Tần Chí chờ ở dưới lầu, bảo anh ở dưới lầu đi lên giúp cô
mang đồ xuống.
Đối với yêu cầu của cô, Tần Chí đương nhiên cần là có
mặt
Bất quá, thời điểm Tần Chí đi lên, sắc mặt đen lại, ôm
lấy hai hộp giấy, sắc mặc ngày càng đen
Không một chút nhận thấy được Tần Chí tâm tình không
tốt, Lâu Nghiêu Nghiêu vui tươi hớn hở cùng anh chia sẻ niềm vui ngày hôm nay.
Tần Chí vẫn thản nhiên lạnh lùng, nửa ngày mới phản ứng một câu, Lâu Nghiêu
Nghiêu cũng không biết là anh đnag dỗi, nên cứ nói cười ngây ngô một cách không
ngừng
Cuối cùng Tần Chí bị cô đả bại, không thể duy trì vẻ
mặt lạnh lùng lâu
Yên ổn ngồi trong xe, Tần Chí hỏi Lâu Nghiêu Nghiêu
cuối tuần đã có kế hoạch gì chưa, Lâu Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ hai ngày cuối tuần
này đều phải ở nhà, Tần Chí lại bắt đầu mang vào khuôn mặt lạnh lùng
Thấy Lâu Nghiêu Nghiêu cầm một quyển sách nhìn chăm
chú, căn bản là không phát hiện biểu tình biến hóa của Tần Chí
Đại khái là cuồng làm việc cũng là do di truyền đi,
nghe nói Dì Phương lúc trẻ tuổi cũng làm việc một cách điên cuồng không màng
đến mạng sống
Lâu Nghiêu Nghiêu tuy rằng không khoa trương như vậy,
nhưng cũng là toàn tâm toàn ý nhập đầu vào công tác, Tần Chí cảm giác được cô
rất nhập tâm, rất nhiệt tình nhưng mà vẫn cảm thấy rất khó chịu!
Trước kia Lâu Nghiêu Nghiêu cả ngày đều kề cạnh anh,
có đôi khi anh cũng sẽ cảm thấy rất phiền toái, cảm thấy rất khó chịu, nhưng
hiện tại Lâu Nghiêu Nghiêu lại bỏ rơi anh, anh lại cảm thấy mất mát, kỳ thật
cũng không phải không từng bị Lâu Nghiêu Nghiêu hờ hững qua, hai năm nay Lâu
Nghiêu Nghiêu bởi vì Trần Hạo, cũng không thiếu việc lơ đãng bỏ mặc anh, nhưng
hiện tại sao có thể giống nhau, cô là bạn gái anh mà lại không nhìn anh.
Anh sẽ nói là anh cảm thấy mình ghen tị, sao?
Đối với việc không được tự nhiên của Tần Chí, Lâu
Nghiêu Nghiêu không cảm nhận được chút nào, cô từ trước đến nay chính là kiểu
người khi xác định được mục tiêu, liền toàn tâm nhập vào đầu, lần này hạ quyết
tâm quyết chí nên đương nhiên cố gắng vô cùng
Buổi tối sau khi dùng bữa, Lâu Nghiêu Nghiêu một mình
ngồi lại trên ghế sô pha, Tần Chí bị bỏ rơi phải ngồi một mình chơi trò chơi
Tám giờ, Tần Chí chơi trò chơi, thường lén nhìn Lâu
Nghiêu Nghiêu
Chín giờ, đem sàn nhà ra lau sạch sẽ, lại lén nhìn Lâu
Nghiêu Nghiêu
Mười giờ, quản gia Tần Chí lại một lần nữa dọn dẹp lại
mọi thứ, thường lén nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu
Nhìn đến 10 rưỡi tối, Lâu Nghiêu Nghiêu có chút mệt
mỏi nhìn một vòng quanh nhà, nhưng không thấy có một ai ở trong phòng khách,
không thấy hình bóng Tần Chí đâu, nhất thời cảm thấy rất kỳ quái, khó trách cô
cảm thấy tối hôm nay thiếu vắng cái gì đó, nhất thời nhớ tới toàn bộ buổi tối
hôm nay, hình như Tần Chí chưa nói qua một câu nào!
Ở trong phòng tìm một vòng nữa, mới phát hiện Tần Chí
ở trên giường, anh hướng mặt vào bên trong, vẫn không nhúc nhích coi như đang
ngủ
Thấy thế Lâu Nghiêu Nghiêu sinh ra một cỗ ủy khuất,
anh dám chạy đi ngủ trước, cũng không thèm gọi cô!
Oán hận chạy đi đánh răng rửa mặt, tắt đèn, Lâu Nghiêu
Nghiêu nằ