
tiếng giảng bài
của cô, khi tất cả mọi người đang hết sức chuyên chú nghe giảng, tôi cúi đầu
xuống, cắn chặt răng, để cho những dòng nước mắt khuất nhục lặng lẽ rơi xuống
hai bên má, từng giọt từng giọt rớt xuống bàn tay đang đặt trên đầu gối của
tôi, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…
Tôi đâu
có câu dẫn hắn, tôi không có!
Đau
quá! Bụng, mắt cá chân, cả tim cũng đau!
Đau
quá…
oOo
Gần như
chỉ trong một đêm, tôi đã biến thành kẻ địch của cả trường, bị cô lập, bị khi
dễ, bị uy hiếp, bị hãm hại… Trong khoảng thời gian rất ngắn, dường như vận đen
trên toàn thế giới đều đổ xuống đầu tôi, cũng là do hắn ban tặng.
Trách
không được hắn lại chắc chắc tự tin đến như vậy!
Thì ra,
hắn vốn có thói quen đoạt lấy, ngoài mặt làm như không có gì, nhưng sau khi tôi
hoàn toàn chọc giận hắn, hắn lập tức lộ ra bộ mặt thật. Dùng bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào để bức bách tôi, chỉ để đổi lấy sự khuất phục của tôi sao? Nếu có cơ
hội, tôi thật sự muốn hỏi hắn, tại sao nhất định phải là tôi?
Tôi
cũng chỉ là một người bình thường đang giãy dụa trên cái thế giới này như bao
nhiêu người khác, con đường đã trải ra trước mắt, tôi cũng chỉ có thể dọc theo
quỹ đạo của nó mà đi hết cuộc đời này. Không muốn có khúc quanh, không muốn có
ngoài ý muốn, càng không thể chệch hướng!
Vậy
nên, cho dù có phải chịu đựng nhiều hơn nữa, cho dù có bao nhiêu đau khổ, tôi
tuyệt đối sẽ không… sẽ không đi cầu xin hắn!
Đúng,
hắn đã muốn tôi đi van nài hắn như vậy, xin hắn để tôi được trốn dưới đôi cánh
của hắn, hắn khiến tất cả mọi người đối địch với tôi, không phải chỉ vì muốn
tôi đi xin sự giúp đỡ của hắn hay sao, đáng tiếc, tôi sẽ không, tuyệt đối sẽ
không!
Chỉ cần
cắn răng kiên trì chịu đựng, một ngày nào đó, lại có một người không hiểu
chuyện mà đắc tội với kẻ thần kinh như hắn, hoặc là có mỹ nhân nào đó xuất
hiện, lực chú ý của hắn nhất định sẽ dời đi, hắn nhất định sẽ chán nản, một
ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra rằng, tôi không thú vị đến cỡ nào, căn bản không
đáng để hắn phí hoài công sức đùa bỡn!
Cho
nên, tôi phải chờ, phải kiên trì!
Chỉ là…
ngày nào đó có phải còn rất dài không?
Tôi cúi
đầu, khi tiếng chuông báo tan học vừa vang lên, tôi gần như không đợi thêm được
nữa, ngay lúc cô giáo bước ra khỏi cửa phòng học, tôi cũng lập tức theo cô ra
ngoài, khi bọn họ ùa ra đã bị tôi bỏ lại ở phía sau rất xa. Tôi quay đầu, vẫn
nhận ra trong đám học sinh đông đúc kia một bóng người, là Đồng Hân! Thực xin
lỗi, tôi yên lặng nói, rồi bước đi nhanh hơn, tôi biết cậu ấy lo lắng cho tôi,
nhưng… tôi không muốn liên lụy tới cậu ấy, tôi không thể làm liên lụy đến người
bạn tốt nhất của tôi được!
Mấy
ngày nay tôi đều cố ý trốn tránh Đồng Hân, luôn trở lại phòng ngủ lúc tối muộn,
rửa mặt xong là chuồn ngay lên giường. Buổi sáng, khi mọi người còn chưa thức
dậy, tôi đã đi ra ngoài rồi.
Tôi dồn
dập bước tới, cũng không phải muốn quay về phòng, trước khi trời tối, hay là đi
lên thư viện một lát, không biết hôm nay, hắn lại an bài cho tôi niềm “kinh hỉ”
nào đây! Ít nhất, nơi đó có lẽ là nơi thanh tĩnh duy nhất!
Đi dọc
theo những bậc thang được lát đá cẩm thạch của thư viện, ánh mặt trời chiếu lên
thân mình của tôi, tôi vịn tay vào lan can gỗ, bỗng
nhiên, có một bóng người xuất hiện khiến tôi phải dừng chân lại.
Tôi
kinh ngạc, đứng thẳng thân mình, như thế nào, hôm nay hắn lại “tự thân xuất mã”
sao?
Đường
Diệc Diễm đang đứng ở bậc thang cao nhất, trên
mặt hắn dĩ nhiên vẫn là nụ cười vô hại quen thuộc, nhưng chỉ là mặt ngoài mà
thôi!
“Đường
tiên sinh, tới tìm tôi là có việc muốn giao phó hay sao?” Tôi lạnh lùng nhìn
hắn, thế nào, định đến xem tôi còn sống không hả? Đến xem tôi đã khuất phục hay
chưa ư?
Đường
Diệc Diễm nhíu mày, trên lầu có người dọc theo bậc thang chậm rãi đi xuống, lúc
xẹt qua người Đường Diệc Diễm, còn theo bản năng quay đầu liếc một cái, ánh mắt
bối rối, rồi lại quái dị nhìn tôi đang đứng ở phía dưới, cúi đầu đi tới, dường
như sâu sắc cảm giác được trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, nên vội
vàng muốn rời khỏi đây, bước đi cũng nhanh hơn, ngay lúc anh ta xẹt qua người
tôi, tiếng nói của Đường Diệc Diễm lại vang lên, dù là nói cho tôi nghe, nhưng
âm lượng cũng đủ để rơi vào tai người kia.
“Chỉ là
rất nhớ em, nhớ người phụ nữ của tôi, nên mới đến!” Thân mình của cậu học sinh
kia rõ ràng có rung lên, so với đương sự là tôi đây còn kích động, khiếp sợ
hơn. Khiếp sợ vì nghe đồn hoàng thái tử của Đường thị lại có một người phụ nữ
bình thường như vậy ư? Hắn cố ý, tôi biết, sau khi những lời hắn nói được rải
rác khắp nơi thông qua “kẻ truyền tin” này, ngày mai, tôi sẽ lại phải đối mặt
với những cơn thịnh nộ của đám con gái trong trường, đánh chửi, uy hiếp, cảnh
cáo… lại lần lượt nối đuôi nhau mà đến, nhưng thủ đoạn của hắn chỉ có vậy thôi
sao?
Cho dù
là kẻ địch của toàn thế giới, tôi cũng tuyệt đối không khuất phục!
Tôi mím
môi, nhìn người vừa đi ngang qua thất kinh rời khỏi, mặt không chút thay đổi!
“Nơi
này, chỉ sợ không có người mà anh nói, anh tìm l