
y giây tiếp theo, anh lại ác liệt rời
khỏi, chỉ chơi đùa ở bên ngoài!
Cảm
giác thân thể hư không làm cho tôi gần như phát điên. Tôi cắn môi, xấu hổ giận
dữ nhìn anh. Trong mắt anh lại tràn đầy ý cười!
Đáng
giận!
“Duyệt
Duyệt… anh thích bộ dáng lúc này của em, như vậy mới đáng yêu!” Đường Diệc Diễm
hung hăng hôn lên môi tôi, thân mình đã muốn nhịn không được lại vọt vào cơ thể
của tôi!
“Em...
Ưm…” Phản kháng của tôi bắt đầu trở nên yếu ớt, hai tay đang chống đẩy cũng dần
dần bắt lấy đầu vai của anh, theo anh cùng luật động!
Không
gian yên tĩnh vừa rồi lại tràn ngập những thanh âm yêu kiều của phụ nữ cùng
tiếng thở dốc của đàn ông.
Một đêm
này chỉ sợ là không thể yên tĩnh nổi!
oOo
Ngoài
cửa sổ, ánh mặt trời đã bắt đầu chậm rãi chiếu sáng.
Mệt,
cảm giác xương cốt như bị chia rẽ!
Tôi vô
lực ghé vào thân mình anh, cả người đau nhức, ngay cả tay cũng không muốn động
dù chỉ một chút. Đây là kết cục của miệt mài quá độ!
Tôi cúi
đầu, buồn ngủ. Có một bàn tay vẫn không tha ở trên người tôi vỗ về chơi đùa.
Tôi híp mắt, theo bản năng cầu xin tha thứ. “Từ bỏ... Xin anh đấy... Đừng!”
Tôi
nghe được tiếng cười nặng nề truyền đến bên tai, ngực phập phồng!
Tiếng
cười như vậy đã lâu không được nghe!
“Leng
keng…” Chuông di động vang lên giai điệu quen thuộc.
Tôi
bừng tỉnh, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt cực nóng của Đường Diệc Diễm. Tầm mắt
anh theo cổ của tôi lướt xuống phía dưới. Tôi vội cúi đầu, anh lại nhìn chằm
chằm thân mình đang loã lồ của tôi.
Mặt tôi
phút chốc đỏ lên, bối rối kéo chăn che cơ thể lại, bắt đầu kích động tìm điện
thoại!
Đường
Diệc Diễm vươn tay ra, nhanh chóng cầm lấy di động đặt trên đầu giường của tôi,
đưa tới trước mắt, lông mày hơi nhíu lại!
Anh
nghiền ngẫm nhìn tôi, nói bằng giọng châm chọc: “Xem ra hắn thật sự rất gấp!”
Tôi
nhìn anh, liếc qua màn hình di động anh đang nắm chặt trong tay, là Giang Minh!
“Trả...
trả lại cho em!” Bộ dáng tôi lắp bắp tựa như bị chồng bắt quả tang đi ngoại
tình, khốn quẫn vươn tay ra.
Đường
Diệc Diễm lại nâng cao tay lên, dường như không muốn đưa cho tôi. Tôi tức giận
nhíu mi, thân mình hướng về phía trước, một lòng muốn lấy lại di động, nó vẫn
không ngừng vang, chẳng lẽ Giang Minh có việc gấp tìm tôi?
Tôi hết
sức chuyên chú, một chút cũng không phát giác đôi ngươi màu nâu sẫm trong mắt
Đường Diệc Diễm đang trở nên thâm trầm. Tôi giơ cao hai tay lên, đầu ngón
tay rốt cuộc cũng chạm tới di động, lấy lại được!
Trong
lòng đang mừng thầm, lại bất chợt cảm giác được một chút ướt át ngay trước
ngực, tôi cúi đầu.
Đường
Diệc Diễm đang chôn đầu trước ngực tôi, dùng răng cắn cắn làm cho nụ hoa trở
nên thẳng đứng, đầu lưỡi khẽ liếm quanh, từng vòng từng vòng gây xích mích!
Cảm
giác thoải mái lan tràn khắp cơ thể, hai bên tai trở nên nóng bỏng. Tôi cả
kinh, tay vừa muốn buông lại bị Đường Diệc Diễm bắt lấy, không thể động đậy.
Anh vẫn bảo trì động tác vừa rồi, tiếp tục gây xích mích trước ngực tôi!
“Ân…”
Tôi nén xuống, không cho tiếng rên rỉ thoát ra. Dưới sự dụ hoặc của anh, tôi
như thế nào lại biến thành sắc nữ, một lần nữa cùng anh dây dưa!
Tôi đỏ
mặt, không dám nhìn bộ dạng của chính mình ở trên người anh thở gấp.
Đường
Diệc Diễm ôm tôi, làm cho tôi ngồi trên người anh, sau đó khẽ đâm vào!
“A…”
Anh khoa trương ngẩng đầu lên, hai tay khó nhịn nắm lấy vòng eo của tôi, chớp
lên.
“Duyệt
duyệt… nghe lời, ngoan, mau động!” Anh từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển thúc
giục. Tôi ôm anh, cao thấp luật động, đắm chìm trong những tiết tấu làm cho
người ta không thở nổi, từng chút một hạ người xuống!
“Chính
là như vậy…đúng, sâu một chút, sâu thêm chút nữa!” Anh khẽ nhếch miệng, ngửa
đầu, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mừng rỡ điên
cuồng.
Sự cổ
vũ của anh khiến tôi dùng sức đong đưa, nâng mông lên rồi hạ xuống, thật sâu!
Không
gian tràn đầy tiếng va chạm của thân thể, điên loạn mê ly!
“Ba…”
Tôi nghe được tiếng thứ gì đó bị ném vỡ!
Tôi
giật mình mở mắt ra, thân mình cứng đờ. Không biết di động đã bị Đường Diệc
Diễm nắm trong tay từ lúc nào, phím nghe đã được ấn, tiếng vỡ vừa rồi chính là
từ bên trong truyền ra!
Tôi
trừng lớn mắt, run run thân mình, bất khả tư nghị nhìn về phía anh. Trong lòng
run sợ nhìn khoé miệng Đường Diệc Diễm từ từ cong lên!
Anh đắc
ý cười!
Giang
Minh đã nghe được!
Mà anh
là cố ý!
Đường
Diệc Diễm cố ý! “Đường
Diệc Diễm, anh thật bỉ ổi!” Tôi phẫn hận hét lên với anh. Sao anh có thể, sao
có thể ác độc hãm hại tôi như vậy! Tôi đẩy anh ra, muốn đứng dậy, nhưng lại bị
anh dùng lực đè lại, nắm chặt lấy tay tôi!
“Anh
còn chưa thỏa mãn!” Giọng anh khàn khàn. Di động ‘Bành’ một tiếng bị ném về
phía vách tường, va chạm rất lớn, sau đó phân tán trên mặt đất. Đường Diệc Diễm
kéo thân thể của tôi qua, ghì chặt xuống giường. Tôi ra sức giãy dụa, sao anh
có thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra được chứ? Tôi còn có thể xem như không
có gì mà lên giường với anh hay sao?
“Không
cần, bỏ ra!” Tôi không chịu thuận theo, dùng sức vặn vẹo thân thể, đừn