
ì, tôi chán nản!
Xe
nhanh chóng dừng trước cửa lớn được trang hoàng xa hoa của Thẩm Hối Viên, khi
tiếp nhận tiền trong tay Đường Diệc Diễm, lái xe rất lương tâm cho tôi một chút
ánh mắt đồng tình, sau đó vội vàng rời khỏi.
Đường
Diệc Diễm sau khi mở ví da, lại bá đạo giữ chặt tay của tôi.
“Tôi tự
mình đi được!” Tôi quẫn bách nói to, cũng không phải trẻ con, tại sao cứ phải
nắm lấy tay tôi.
Đường
Diệc Diễm không nói gì, vẫn không chịu buông ra, xem như là trả lời.
Tôi
theo anh vào trong, suốt một đường, những người phục vụ trong nhà hàng đều cung
kính hành lễ với chúng tôi. Đây là một nhà hàng Trung Quốc, có đầy đủ các món
ăn.
Vẫn là
vị trí cạnh cửa sổ, có vẻ như Đường Diệc Diễm đặc biệt thích ngồi ở nơi này.
“Lần
này anh chắc là sẽ không có ai xen vào chứ?” Tôi ngồi xuống, châm chọc anh. Chỉ
là muốn giải một chút buồn bực trong lòng, bởi vì chỉ cần cùng anh một chỗ, tôi
luôn bị anh ép tới gắt gao, rất mệt mỏi!
“Nghe
nói món cay Tứ Xuyên ở chỗ này rất ngon!” Anh thản nhiên nói, đem thực đơn bồi
bàn mang tới đưa cho tôi, không hề phản bác.
Tôi
lặng lẽ nhận lấy, mở ra, tuỳ tiện gọi vài món rồi trả thực đơn lại cho bồi bàn,
căn bản cũng không thực sự muốn ăn lắm.
“Thêm
món đậu cay!” Đường Diệc Diễm thêm một câu cuối cùng, hình như anh đặc biệt
thích ăn đậu hủ! Trước kia còn chưa ăn đủ sao? Những ngày mà tôi chỉ biết làm
đậu hủ!
“Em lo
lắng lắm à?” Làm như vô tình, Đường Diệc Diễm cầm lấy cốc nước trên bàn uống
một chút, ngón tay mất tự nhiên nắm lấy chân chén, cổ họng khé lăn lộn.
“Chưa
bao giờ!” Tôi trực tiếp trả lời, biết là rõ anh hỏi cái gì, nhưng tôi vẫn trốn
tránh .
Dường
như cũng đoán được tôi sẽ nói như vậy, Đường Diệc Diễm không có phản ứng, chỉ
có bàn tay đang nắm cốc nước khẽ dao động một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm nước
trong cốc, nhíu mi. “Vậy đừng lo lắng!”
Tôi
nhíu mi nhìn anh, có ý gì?
“Làm
theo cách của anh là được rồi!” Anh thì thào, buông ly nước
xuống, bồi bàn vừa lúc đem thức ăn chúng tôi gọi lên, tôi không kịp hỏi anh
có ý gì.
Đồ ăn
dọn xong, Đường Diệc Diễm bèn chăm chú ăn, nhưng chỉ ăn đậu hủ, chậm rãi nuốt
từng miếng một, giống như hoàn toàn quên chúng tôi vừa mới đàm luận điều gì.
Tôi hồ
nghi đánh giá anh, thấy anh làm như vô tình bàn luận chủ đề này. Vậy cũng tốt,
tôi cầu còn không được!
Trong
cuộc họp, Giang Minh gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu, tôi ấp úng viện một lý
do, sau đó chột dạ liếc Đường Diệc Diễm một cái, anh vẫn thờ ơ tiếp tục ăn.
Tôi nhẹ
nhàng thở ra, cúp điện thoại, tâm tình không yên khiến tôi không còn muốn ăn
nữa, như đứng đống lửa, như ngồi đống than chờ Đường Diệc Diễm.
“No rồi
à?”
Tôi gật
đầu, vội vàng buông đũa xuống.
“Vậy đi
thôi!” Anh cũng ngừng lại.
Tôi lại
gật đầu, lần này đứng lên một cách nhanh chóng.
Quản lí
nhà hàng thấy chúng tôi sắp đi, vội đi ra đưa tiễn, lúc Đường Diệc Diễm xoay
người nháy mắt, tôi thấy ông ta lộ ra biểu tình như vừa trút được gánh nặng, ai
kêu những người khách thuộc những gia tộc lớn trong thành phố này cường đại như
vậy!
Nếu
muốn sinh tồn, không thể đắc tội với nhân vật lớn.
Điều
này, tôi hơi đồng tình liếc ông ta một cái, giống như khi ánh mắt vừa rồi của
người lái xe nhìn tôi.
“Đã ăn
cơm xong, tôi có thể đi rồi chứ!” Ra khỏi nhà hàng, nhìn vào ánh đèn neon trên
ngã tư đường, tôi liếc anh một cái, thản nhiên nói, sau đó đưa tay ngăn một
chiếc xe taxi lại.
Vừa
định mở cửa xe, Đường Diệc Diễm lập tức kéo tôi lại, tôi né tránh, nhưng lại bị
anh mạnh mẽ bắt lấy, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn.
“Đường
Diệc Diễm!”
“Em lại
giả bộ ngốc nghếch cái gì nữa đây?” Đường Diệc Diễm túm lấy tay tôi, dễ dàng
ngăn chặn sự giãy dụa của tôi, hơi thở nóng bỏng xuy phất trên mặt của tôi.
Tôi
phẫn hận trừng mắt nhìn anh, không chịu thỏa hiệp, lái xe thấy chúng tôi giằng
co nên đã thức thời rời đi.
Tại sao
tôi luôn phải chịu sự bá đạo như vậy? Tôi chịu không nổi quay đầu lại, bỗng
nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới.
Đó là
xe của Đường Diệc Diễm, tôi không nhớ lầm!
Chú Lý
cầm chìa khóa xuống xe, thấy tôi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng
lập tức che giấu rất nhanh, bình tĩnh giao chìa khóa cho Đường Diệc Diễm, lúc
rời đi vẫn nhịn không được mà nhìn tôi một cái đầy quái dị .
Đường
Diệc Diễm nhận chìa khóa, không nói một lời nào đã kéo tôi lên xe.
“Anh rõ
ràng biết chú Lý sẽ nói với ông của anh!” Trên xe, tôi bình tĩnh mở miệng, ánh
mắt nhìn chằm chằm bên ngoài. Anh có ý gì, cố tình để chú Lý thấy chúng tôi,
định tuyên chiến với ông của anh chắc?
“Thế
thì sao?” Đường Diệc Diễm quay vô lăng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đầu
ngón tay khẽ nhịp nhịp, liếc tôi một cái. “Em cho rằng có thể lừa gạt được ông
ta sao?”
Thân
mình tôi chấn động, đúng vậy, đánh lừa sao? Tôi thiếu chút nữa đã quên, có
bao nhiêu người gắt gao theo dõi chúng tôi.
“Vậy à?
Cho nên anh mới “đập nồi dìm thuyền”?”( Nguyên văn là "Phá phủ trầm
châu", dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì
dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi