
tình cảm anh em giữa bọn họ. Tôi lo là Nhị gia vẫn hiểu
lầm giữa tôi và Anh thiếu… Thật ra cũng không thể xem như hiểu lầm. Ai
da, nói đến thì dài lắm, trong nhất thời tôi cũng không giải thích rõ
ràng với anh được. Tóm lại, bây giờ tôi và Anh thiếu thật sự không có
chút quan hệ mờ ám nào.”
“Vậy không phải là không có việc gì rồi sao?” Sáu mặt rỗ bị nàng làm cho lơ mơ cả lên.
“Nhưng chưa chắc Nhị gia đã tin tưởng lời của tôi.” Cẩm Tú nói. “Nếu không anh ấy sẽ không giấu diếm tin tức của Anh thiếu. Tôi vẫn tưởng là thương
thế của Anh thiếu đã khỏi hẳn, bây giờ anh ấy rất an toàn. Nhưng… hồi
chiều tôi vô tình nghe được lời của mấy người các anh thì mới biết anh
ấy vẫn không nói cho tôi biết chân tướng. Lục ca, rốt cuộc bây giờ Anh
thiếu làm sao vậy? Chuyện này thì có chuyện gì đến tôi?”
Sáu mặt rỗ
ngẩn người: “Cô nghe được lời của tôi? Cái này, thật là… Thôi đi, dù sao cũng là sự thật, tôi nói cho cô nghe cũng không sao, nhưng cô không thể để cho Nhị gia biết những lời này là do tôi truyền ra. Tính tình của
Nhị gia cô cũng biết rồi đấy.”
Cẩm Tú gật đầu.
Sáu mặt rỗ nói:
“Phải bắt đầu từ cái đêm Anh thiếu gặp chuyện không may. Hôm đó, Thạch
Hạo dẫn người đi đón Anh thiếu, Nhị gia lo cho Thiệu Huy nên đi bến tàu
trước, chờ anh ấy xử lý xong chuyện bến tàu, Thạch Hạo đã đưa Anh thiếu
về đây. Lúc ấy Anh thiếu trúng ba phát đạn, cả người đều là máu, vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhị gia nói không thể để Hướng tiên sinh lo lắng cho nên
đưa anh ấy đi bệnh viện trước.”
Cẩm Tú im lặng lắng nghe. Đúng vậy,
tối hôm đó đúng là như vậy. Ở Thất Trọng Thiên, chính tai nàng nghe thấy Tả Chấn là an bài như vậy.
Sáu mặt rỗ nói tiếp: “Vấn đề là sau khi
Anh thiếu tỉnh lại. Anh ấy tỉnh được một lát, còn thấy Nhị gia và Hướng
tiên sinh. Nhưng ngày hôm sau, thương thế lại đột nhiên trở nên xấu đi.
Nhị gia nói, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, e rằng Hướng tiên sinh
cũng là mục tiêu công kích của đối phương cho nên tạm thời an bài Hướng
tiên sinh đến biệt thự ở ngoại ô tạm lánh. Cho tới giờ Hướng tiên sinh
vẫn chưa trở về, cho nên anh ấy cũng không biết tình hình của Anh
thiếu.”
“Tính mạng thì còn nhưng cũng sắp mất rồi.” Sáu mặt rỗ thở
dài một hơi. “Nhị gia phái một đám người phong tỏa bệnh viện mà Anh
thiếu nằm, cắt đứt mọi liên lạc của nơi đó với bên ngoài. Anh thiếu vẫn
hôn mê. Vốn có thể đưa đến bệnh viện khác nghĩ cách cứu chữa, nhưng Nhị
gia vẫn không mở miệng, cũng không gặp anh ấy. Vinh tiểu thư, xin đừng
trách tôi lắm miệng, tình cảm giữa Nhị gia và Anh thiếu vốn rất tốt, nếu không phi vì cô thì tuyệt không trở thành như hôm nay.”
Sắc mặt Cẩm
Tú ngày càng tái nhợt, lòng bàn tay dần dần tràn đầy mồ hôi lạnh. Sáu
mặt rỗ nói không có sai. Tất cả đều là do nàng dựng lên. Nếu lúc trước
nàng không đến Thượng Hải, nhất định Anh thiếu và Tả Chấn vẫn là anh em
tốt. Nàng nên sớm nói rõ ràng với Tả Chấn, thật ra giữa nàng và Anh
thiếu hoàn toàn chưa xảy ra gì cả… Không, cho dù nàng nói, chưa chắc Tả
Chấn đã tin tưởng. Hiểu lầm nhiều như vậy, làm sao giải thích rõ ràng
được?
Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Anh
thiếu chịu chết như vậy. Cho dù người nàng yêu không phải anh ta, nhưng
lúc trước, nhờ anh ta cứu giúp nàng mới có hôm nay. Ân tình này, dù phải trả giá cái giá nào nàng cũng nhất định phải báo đáp. Huống chi, tuy
rằng có đôi khi Tả Chấn làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đây cũng là do kiếp sống trong máu lửa nhiều năm tạo ra. Nàng không tin hắn sẽ thờ ơ
với cái chết của Anh thiếu. Cho dù hắn hiểu lầm, cho dù hắn tức giận,
cũng chỉ là nhất thời. Một ngày nào đó hắn sẽ hối hận. Nhưng đến lúc đó, cho dù hối hận cũng đã muộn, sự tiếc nuối cả đời này cũng không thể bù
lại.
“Lục ca, tôi muốn gặp Anh thiếu, anh nghĩ cách giúp tôi đi, tôi nhất định phải thấy anh ấy.”
Sáu mặt rỗ hoảng sợ. “Vinh tiểu thư, theo tôi hay là thôi đi, bởi vì cô hỏi nên tôi mới nói, cũng không liên quan gì đến tôi. Nhị gia đã có lệnh
cấm, người ngoài tuyệt đối không thể tiếp cận Anh thiếu, huống chi là
cô! Nếu anh ấy biết cô muốn đi gặp Anh thiếu, sự tình lại càng khó giải
quyết .”
“Cho nên tôi sẽ không để anh ấy biết.” Cẩm Tú không hề do
dự. “Lục ca, anh theo Nhị gia mười năm, tính tình của anh ấy thế nào anh cũng biết đấy, cho dù anh ấy có làm gì có lỗi với Anh thiếu thì đó cũng chỉ là nóng nảy nhất thời. Anh cũng không thể nhìn anh em bọn họ từ nay về sau biến thành kẻ thù vì một chuyện hiểu lầm chứ?”
Cẩm Tú cắn
môi. “Quan trọng nhất là trước hết phải tìm bác sĩ tốt nhất, thuốc men
tốt nhất mang đến cho Anh thiếu. Chỉ cần thương thế của Anh thiếu không
hề xấu nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày hiểu lầm giữa anh ấy Nhị gia có thể giải thích rõ ràng.”
“Nhưng bây giờ đừng nói là bác sĩ, ngay
cả cô theo tôi cũng chưa chắc có thể tiếp cận Anh thiếu.” Sáu mặt rỗ
trầm ngâm nói. “Trừ phi… cũng chỉ có một cách, cầm lệnh của Nhị gia đi
vào.”
Cẩm Tú không khỏi nhụt chí. “Nói cả nửa ngày, căn bản là vẫn
không có cách nào. Nếu anh ấy chịu cứu Anh thiếu thì cần gì phải viết
lệnh gì nữa