
nh xảy ra với chính nàng? Vậy là có người cố ý làm? Nếu là cố ý, thì người đó tài giỏi đến mức nào, có thể qua được đội ngũ gác cổng
thâm nghiêm của phủ Nhị hoàng tử để bỏ thuốc? Hiện tại, hai phe Đại
hoàng tử và Nhị hoàng tử xung khắc như nước với lửa, nếu muốn đột nhập
vào phủ của Nhị hoàng tử, chỉ sợ còn khó hơn lên trời đi! Hơn nữa, nếu
là có người hạ dược nàng, vậy sao không trực tiếp hạ độc Bách Lý Hạo
Triết, như vậy có phải sẽ tốt hơn không.
Nàng áp chế những suy đoán trong lòng, hỏi: “Vậy loại thảo dược này
có chỗ nào đặc biệt sao?” Tô Khinh Hồng suy tư thật lâu mới trả lời:
“Thần cũng không biết cụ thể. Loại kỳ dược này, bình thường nếu không
phải vẻ ngoài kỳ lạ, thì cũng là có mùi vị đặc thù . . . mùi vị loại kỳ dược này, hoàn toàn không giống với bất cứ thảo dược nào khác. Đây cũng là do sư phụ của vi thần năm đó nói qua mà thôi, trong một lần nói
chuyện phiếm có vô tình đề cập đến . . . thần . . . cũng vì thế nên
thần biết có loại dược này thôi . . . Còn lại . . . Còn lại . . .
Nhị Vương phi thỉnh chớ trách tội lão thần!”
Bệnh tình của Cảnh Nhân đế càng ngày càng nghiêm trọng, triền miên
nằm trên giường bệnh, đàn y thúc thủ vô sách – bó tay không có biện
pháp. Nguyễn Vô Song theo Bách Lý Hạo Triết đến thăm hỏi, chỉ thấy hai
má Cảnh Nhân đế hõm sâu, sắc mặt vàng như nến, toàn thân không có một
chút sinh khí. Từ khi Nguyễn Vô Song mang thai, nàng hiếm khi tiến cung
vấn an. Lần này đã là gần một tháng không tiến cung. Hiện tại vừa thấy,
trong lòng cũng hiểu được, Cảnh Nhân đế sợ là thời gian không còn nhiều
nữa.
Đã trở thành ông già không còn nhiều thời gian, trong tay nắm
giữ quyền lực tối cao khiến toàn thiên hạ điên cuồng. Nàng ngẩng
đầu nhìn sang Bách Lý Hạo Triết, mặt mày rủ xuống, thần sắc cung kính,
nhìn không ra có gì khác thường. Nàng trong lòng nói không nên lời là
cảm giác gì. Từ khi thành thân tới nay, hắn luôn thản nhiên, như gần như xa. Không có cố ý lấy lòng, cũng không lãnh đạm chỉ biết lo chuyện
triều chính. Có lẽ cũng như những đôi phu thê khác, tương kính như tân. Chính là quyền lực trong tay hoàng thượng, đã cột hắn và nàng vào nhau, sống thì cùng sống, mà lui lại là vách núi sâu thẳm, chết không có
chỗ chôn.
Một hồi các lễ nghi cung đình rắc rối qua đi, Cảnh Nhân đế chậm rãi
mở mắt, ngón tay hơi hơi giật giật. Thị hầu bên cạnh là Sài công công
lập tức hiểu được ý tứ, nói: “Nhị hoàng tử, Nhị Vương phi, Hoàng thựợng
đã biết các vị đến thỉnh an. Thỉnh lui ra đi!” Bách Lý Hạo Triết theo
nội thị rời khỏi Thừa Kiền điện. Trong nháy mắt đã bước ra ngoài cửa,
bàn tay đang buông xuống của hắn hơi hơi nắm lại thành quyền.
Mới ra đến cửa chính của Thừa Kiền điện, thị nữ bên cạnh hoàng hậu đã đi lên đón, hành lễ nói: “Nhị hoàng tử, Nhị Vương phi, Hoàng hậu nương
nương cho mời.” Bách Lý Hạo Triết quay đầu liếc nhìn Nguyễn Vô Song đang được Mặc Trúc đỡ, gật gật đầu. Xem ra ở trong cung tai mắt của bác quả thật rất nhiều. Bọn họ mới tiến cung chưa đến nửa canh giờ, bác đã biết được, cũng đã phái người hầu đứng ở chỗ này. Nguyễn Vô Song tất nhiên
cảm nhận được ánh mắt là lạ của Bách Lý Hạo Triết, nhưng nàng chỉ có
thể giả bộ không biết.
Khoảng cách từ Thừa Kiền điện đến Chiêu Dương điện vốn không xa, chỉ
mất chút thời gian ngắn ngủi đã đến nơi. Mộc cô cô từ trong đại điện ra
nghênh đón, theo quy củ trong cung thi lễ: “Nhị hoàng tử, nhị Vương phi
xin chờ một chút. Hoàng hậu nương nương hiện tại đang ở phật đường lễ
phật.” Bác niệm phật cũng đã mười năm, nghe mẫu thân nói, ban đầu khi
bác còn ở Nguyễn phủ, rất ít khi đi chùa. Nghĩ đến tuổi tác càng ngày
càng tăng, con người cũng bình thản hơn, ngược lại bắt đầu ăn chay niệm
phật.
Thị nữ rất nhanh đã đem trà cùng điểm tâm lên. Mặc Trúc mở nắp chén
trà bạch ngọc, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, sau đó mới đưa đến trước mặt
Nguyễn Vô Song. Nguyễn Vô Song nhận lấy, chậm rãi nhấp một ngụm. Trong
chén trà bạch ngọc, những lá trà bắt đầu nở ra, lướt nhẹ như mây, khói
sương vấn vít theo vào tận tim gan. Đây chính là cống phẩm mới – trà
Long Tĩnh. Quay lại liếc nhìn Bách Lý Hạo Triết một cái, chỉ thấy hắn
tựa hồ đang trầm tư, thần sắc có chút âm u. Không biết có phải vì nhìn
thấy Cảnh Nhân đế như vậy, chưa kịp sắp xếp chuyện sau này mà đâm ra ưu
phiền hay không.
Thời gian uống hết tách trà nhỏ trôi qua, lúc này Nguyễn hoàng
hậu mới đi ra. Một thân y phục gấm vóc cao quý màu xanh, pha chút
thanh nhã, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp kiều diễm lóa mắt của chiếc mũ
phượng hoàng ngũ sắc. Sắc mặt bà có chút ung dung, thấy hai người, ôn
hòa nói: “Vô Song, trong khoảng thời gian này không cần vào cung thỉnh
an. Đã mang thai đến tháng thứ tám, đừng làm cho mình quá mức mệt nhọc.” Bách Lý Hạo Triết và Nguyễn Vô Song cùng đồng thanh “Vâng.”
Ba người cùng tán gẫu về việc nhà một chút. Sắc mặt Nguyễn hoàng hậu
chợt trang nghiêm, hướng Mộc cô cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng dặn vài câu.
Mộc cô cô lên tiếng, hướng về phía đám thị nữ cùng nội thị trong điện
khoát tay, mọi ngư